Chương 114: Về giáo dục

368 57 14
                                    

Editor: Đào Tử

____________________________

Cách không khí, Thẩm Đường cũng cảm giác được lúc này huyết áp của Kỳ Thiện đã một chân đạp lút cán ga, vọt ngút trời.

Hết lần này tới lần khác một người trong cuộc khác lơ đễnh.

"Kêu la làm gì?" Chử Diệu nhịn xúc động muốn trợn trắng mắt, đối mặt với Kỳ Thiện phảng phất như ăn thuốc nổ, chọc một cái có thể nổ tại chỗ, ông không hề hoang mang, thậm chí còn diss ngược lại, "Chỉ mình cậu có cuống họng ư? Tuổi tác lão phu đã cao, nhưng tai không điếc."

Lửa giận của Kỳ Thiện lần nữa vọt về trước vun vút.

"Ngài nói ngài..." Anh ta tức giận, ngón tay run rẩy, run run chỉ vào Thẩm Đường với vẻ bẩn thỉu, Lâm Phong cúi đầu rụt vai, bầy lợn con và lợn mặt đen dưới áp bách của văn tâm mà run lẩy bẩy, càng nhìn càng cảm thấy bực bội, "Cậu, sao cậu ta biến thành thế này?"

Lúc này Kỳ Thiện hơi hoài nghi cuộc đời.

Anh ta chỉ rời đi năm sáu ngày, có phải rời đi năm sáu năm đâu?

Thẩm tiểu lang quân nguyên bản trắng tinh, tuấn dật phiêu nhiên, trông gương mặt nam sinh nữ tướng thanh tú đâu? ? ? Kẻ đôi mắt vô tội nhìn mình, giống như đồ ngốc từ trong thâm sơn cùng cốc ra này là ai? ? ? Là lăn từ bùn chạy trở về à? ? ?

Chử Diệu nói: "Thiếu niên vốn hoạt bát hiếu động mà."

"Đây mà là hoạt bát hiếu động?"

Kỳ Thiện cười khẩy.

Anh ta càng cảm thấy không quen nhìn tên Chử Diệu này, ba mươi bốn tuổi đặt trước mặt anh ta giả trưởng bối, mở miệng một tiếng lão phu, vô hình trung đè ép bối phận với anh ta, lúc này còn nhẹ nhàng hóa chuyện nghiêm trọng như vậy, gắn nhãn là "Thiếu niên hoạt bát hiếu động"? ? ?

Chử Diệu hỏi lại: "Không thì sao? Kiềm chế thiên tính không tốt cho Ngũ lang, nên hoạt náo thì hoạt náo, nên cười thì cười. Người sống cả đời cũng chỉ có khoảng thời gian thiếu niên như thế. Không thừa dịp còn sung sức chơi đùa, chẳng lẽ chờ lớn tuổi mới nhảy nhót?"

Kỳ Thiện tức giận đến mức da mặt run rẩy, quát lớn: "Càn quấy!"

Chử Diệu híp híp mắt, không sợ áp bách văn tâm của Kỳ Thiện bởi vì phẫn nộ mà thoáng mất khống chế chút nào, ngược lại con lợn mặt đen và đám lợn con bị ép tới run lẩy bẩy, sợ hãi cực độ. Giọng điệu ông đột nhiên nghiêm túc: "Kỳ Thiện, cậu cho rằng cậu là ai?"

Thẩm Đường ở bên cạnh dự thính nghe đến đây cũng cảm giác bầu không khí càng lao như bay về phương hướng không thích hợp, thấy giữa hai người Kỳ Thiện và Chử Diệu dường như sắp cọ xát ra tia lửa, vội vã lau mồ hôi mỏng vốn không tồn tại trên trán, chen vào giữa hai người, muốn tách bọn họ ra.

Quái lạ, quái lạ!

Kỳ Thiện thì cũng thôi đi, dù sao tên này có văn tâm, bản thân cũng không phải là kẻ dễ trêu, nhưng sao Chử Diệu cũng có khí thế bức người lớn như thế? Thậm chí khi đặt mình vào giữa hai người, cô cảm nhận được một cỗ căng thẳng ngôn ngữ không cách nào hình dung.

[Quyển 1] Lui ra, để Trẫm đến!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ