Rừng đào thật xinh đẹp.
Lạp Lệ Sa nắm tay Phác Thái Anh đi đến rừng đào. Lạp Lệ Sa là một người kỳ quái cho nên những khuôn sáo phép tắc trước giờ nàng không để trong mắt. Mỗi ngày cô không phải ở tửu lầu ăn uống thì sẽ dạo chơi khắp kinh đô, rừng đào cô cũng đã đi qua nhiều lần. Cũng bởi vì đã sống hơn người khác 60 năm nên đã có quá nhiều lần ghé rừng đào. Đời trước vì lấy lòng Mộ Dung Lam, cô cũng từng đến đây. Nhưng so với hoa đào thì Mộ Dung Lam thích mẫu đơn diễm lệ hơn. Vì thế hai người các nàng tới rừng đào không lâu sẽ rời đi, so với việc ngắm đào thì Lạp Lệ Sa càng thích cùng Mộ Dung Lam thân mật.Nhưng Phác Thái Anh không phải Mộ Dung Lam, nàng thực sự thích hoa đào. Nàng sẽ lẳng lặng đứng dưới gốc cây mà ngắm hoa thật lâu, vì nàng rất thích chúng nên sẽ thật cẩn thận dùng tay chạm nhẹ vào từng đóa hoa đào, nâng niu không dám dùng sức.
Lạp Lệ Sa cười nói: "Nếu thích, nàng có thể chiết một cành mang về."
Phác Thái Anh cười đáp lại: "Chiết...không cần làm vậy. Nên để cho chúng nở rộ thật đẹp tại đây, hãy để cho càng nhiều người có cơ hội thấy được vẻ mỹ lệ của chúng, như vậy sẽ tốt hơn."Dưới cây hoa đào, chiếc váy đỏ rực rỡ của Phác Thái Anh phất phơ theo gió và nụ cười nhàn nhạt trên môi, khi nàng ngẩng đầu ngắm hoa vô tình lộ ra cái cổ thon thon trắng nõn nà đẹp mắt. Lạp Lệ Sa nhìn đến ngây ngô.
Đầu cô trống rỗng, cái gì cũng không nghĩ được, đột nhiên cảm giác được Phác Thái Anh đang bước đến gần, Lạp Lệ Sa hoảng sợ. Chỉ thấy Phác Thái Anh dựa vào cô thật gần sau đó duỗi tay, nhón chân nhẹ nhàng lấy xuống một cánh hoa đào từ trên đầu cô."Có cánh hoa rơi xuống đầu." Phác Thái Anh thấy Lạp Lệ Sa nhìn mình không chớp mắt nội tâm có điểm hoảng loạn, nàng vội giải thích: "Ta giúp nàng lấy xuống, Lệ Sa suy nghĩ gì vậy? Sao lại xuất thần?"
Thình thịch...
Thình thịch....
Thình thịch.....
Lạp Lệ Sa nhìn chằm chằm Phác Thái Anh trước mắt, cảm giác tim đập dồn dập lạ thường. Cảm giác này...
Lòng bàn tay Lạp Lệ Sa bất giác đổ mồ hôi.
"Ha ha..." Một tiếng cười truyền tới, Lạp Lệ Sa nghe xong không khỏi chấn động.
Một âm thanh quá đỗi quen thuộc, quen thuộc đến mức Lạp Lệ Sa nằm mơ cũng không thể quên. Cô ngẩng đầu, nhìn Mộ Dung Lam vẫn một thân hồng y đứng đối diện mình, khuôn mặt mỹ lệ cùng khóe miệng câu lên nụ cười yêu dã. Tựa như.....đào hoa yêu trú ngụ trong rừng đào.
Lạp Lệ Sa nhìn qua Phác Thái Anh hiển nhiên cũng nghe thấy, toàn thân nàng cứng lại chậm rãi xoay người.Mộ Dung Lam
Phác Thái Anh cảm thấy trái tim mình như rơi xuống, chạm đất thật mạnh đau đớn vô cùng.
"Quận chúa đại nhân, không nghĩ đến gặp được ngươi ở đây, thật đúng lúc." Mộ Dung Lam tươi cười mang theo thâm ý. Phác Thái Anh nghe thấy xung quanh bắt đầu có người bàn tán xôn xao.
Mộ Dung Lam đẹp, điều đó chưa có ai nghi ngờ. Bàn tay Phác Thái Anh theo bản năng nắm chặt.
Mình có thể nắm được cái gì?
...Nhưng cái gì mình cũng đều nắm không được...
Ám vệ được Lạp Cẩn Du phái đến đã ngầm phục sẵn xung quanh bắt đầu rục rịch chuẩn bị tùy theo hoàn cảnh mà hành sự.
Lạp Lệ Sa bất chợt nhanh chóng vượt lên trước một bước tiến vào khoảng cách giữa hai nữ nhân cũng là hai người có ảnh hưởng rất lớn đến nhân sinh của cô - một Mộ Dung Lam đắc ý tươi cười và một Phác Thái Anh tuyệt vọng buồn bã. Cô chắn trước mặt Phác Thái Anh bắt lấy tay nàng nói:
BẠN ĐANG ĐỌC
[ LiChaeng ] Trọng Sinh Chi Cưng Chiều Thành Nghiện
FanfictionTóm tắt: Quận chúa Lạp Lệ Sa kiếp trước là "tra nữ", kiếp này ăn năn sủng thê. Song song với tình cảm ngọt như mía lùi của 2 nv chính sẽ là những mưu toan chính trị tranh đoạt vương quyền. Thể loại: Trọng Sinh, Cổ Đại, Chủ Công, HE, Ngọt như mía lùi...