Chap 22

3.2K 228 6
                                    

Sau chuyện ở Tiên Mãn Lâu nên trước khi đến đâu Lạp Lệ Sa đều cho tiểu binh đi xem xét, hạn chế xảy ra chuyện ngoài ý muốn sẽ làm mọi người không vui.

Nghe kể truyện, uống trà sau đó đi dạo rồi ghé vào một sạp ăn hoành thánh, suốt đường Lạp Lệ Sa đều cẩn thận nhìn sắc mặt của Phác Thái Anh. Cảm xúc của nàng vẫn như cũ, bình tĩnh lặng im như nước, hoàn toàn nhìn không ra nàng có giận hay không nhưng...cô vẫn thấy lo âu.

Không hiểu vì sao cô cảm nhận được Anh Nhi đang giận.

Sắc trời đã tối sầm, đồ đã mua đủ nên hai nàng nắm tay đi về nhà. Dù trời đã tối nhưng vào dịp tết thì lệnh giới nghiêm đã được gở bỏ nên đường xá vẫn tấp nập náo nhiệt.

Hai nàng nắm tay nhau chậm rãi về nhà. Lạp Lệ Sa nhìn ngọn đèn dầu bên đường, chợt thấy xúc động. Cô nghĩ đến cách đây không lâu khi nhìn đến chiếc đèn kéo quân cũ kỹ lạnh lẽo trong nhà hay nhớ đến thân nhân đã qua đời từ rất lâu rồi nhìn dung mạo già nua của mình trong gương, lúc đó cô chỉ thấy vạn vật trên thế gian này quá lạnh lẽo, quá tịch liêu, không một tia ấm áp hay một chút sinh khí nào. Mà cô đâu có ngờ được giờ phút này, cô có thể nắm tay nàng thong dong cùng đi về nhà và mọi thân nhân của cô đều vẫn còn đây, còn tồn tại trên thế gian này với cô.

Lạp Lệ Sa nắm chặt bàn tay của Phác Thái Anh, nắm thật chặt. Giờ phút này, cô rất muốn bảo vệ nàng và những người khác thật chu toàn. Cô quay đầu nhìn sườn mặt nghiêng nghiêng dịu dàng xinh đẹp trong đêm của nàng, những chuyện kiếp trước tựa như mộng.

Cứ vậy đi, cứ tiếp tục tốt đẹp như vậy, mọi chuyện kiếp trước đều không hợp với cô, cuộc sống này mới thật sự là thứ cô mong muốn, quá tốt đẹp, quá hợp ý, chỉ là...

Quận chúa đại nhân buồn rầu thầm nghĩ: Nếu không giận thì càng tốt...Anh Nhi nhà cô...nàng đang giận hờn giận dỗi giận giận đó...

Quận chúa mang tâm tình thấp thỏm trở về tiểu viện với Quận chúa phu nhân, sau khi rửa mặt xong, Lệ Sa đã cho Nguyệt Nhi và Liễu Nhi về phòng nghỉ ngơi.

Thái Anh  tay đang cầm một cuốn sổ, mắt chăm chú nhìn vào đó. Thật sự nàng đã xem xong hết sổ sách rồi, cuốn sổ nàng đang cầm chính là một bảng liệt kê những cửa hàng chưa từng trả tiền thuê nhà hoặc chưa chia hoa hồng từ vài năm trở lại đây. Nàng cẩn thận lật xem từng trang, nghĩ thầm nên tìm một ngày nào thích hợp phải đích thân đến đó một chuyến, nàng muốn xem thử lý do vì sao những cửa hàng đó cố tính không trả tiền. Đang ngồi suy tư thì thấy một bóng người đang cẩn thận đến gần mình.

"Anh Nhi..." Lệ Sa nhẹ kêu tên Thái Anh, từ khi vào nhà, nàng liền đi rửa mặt rồi ngồi ôm cuốn sổ đọc cho đến bây giờ ngay cả một ánh mắt cũng không cho cô, vừa nhìn thôi cũng dễ nhận ra nàng giận dỗi. Sau khi cô rửa mặt xong thì vẫn luôn chờ đợi, thấy nàng hăng say xem sổ sách liền mặt dày mày dạn rón rén lại gần.

Thái Anh buông cuốn sổ. Thật sự nàng đang giận Lệ Sa nhưng khi nhìn dáng vẻ rón rén cẩn thận lại gần rồi nhẹ giọng kêu tên nàng của cô thì nàng muốn giận thêm cũng làm không được. Nhưng mà...không vui vẫn là không vui, đầu óc cứ không ngừng miên man suy nghĩ.

Lệ Sa còn liên lạc với Mộ Dung Lam? Lệ Sa vẫn còn cảm tình với Mộ Dung Lam? Vẫn thấy nàng ta tốt hơn? Nếu mà...? Thái Anh biết rõ việc suy nghĩ mông lung như vậy là không tốt nhưng những câu hỏi đó cứ quanh quẩn trong đầu nàng.

[ LiChaeng ] Trọng Sinh Chi Cưng Chiều Thành NghiệnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ