Chap 87

1.2K 121 0
                                    

Nhị điện hạ Hồ Quốc Thẩm Hy Phong dung mạo tuấn tú, biết võ nghệ, gan dạ sáng suốt, có tài mưu lược, không thua một ai nhưng có một thứ không tốt.

Háo sắc.

Thẩm Hy Phong say mê nữ sắc. Hằng tháng, hắn sẽ tuyển một tốp mỹ nhân vào phủ. Dù chiến sự với Cẩm Quốc leo thang nhưng việc tuyển tú chưa từng bị gián đoạn.

Có người từng nói: Sớm muộn cũng có một ngày Thẩm Hy Phong sẽ chết vì tật háo sắc của hắn.

Lạp Mặc Ưu đã lợi dụng việc tuyển tú để đưa Lệ Sa vào hoàng cung Hồ Quốc.

Hiện tại, Thẩm Hy Phong là Nhị điện hạ nhưng hắn đã danh chính ngôn thuận dọn vào cung sống, nghiễm nhiên sẽ là tân quân của Hồ Quốc. Dù hắn tự tung tự tác, càn rỡ đến mấy cũng chẳng ai dám phản đối.

Thái Anh ngày càng nhận ra Mộ Dung Lam rất khó hiểu. Nàng không đoán được ả đang suy tính điều gì. Mấy ngày trước, nàng đã cãi với Mộ Dung Lam một trận um sùm. Lúc rời đi ả rất bực bội, sắc mặt khó coi. Thái Anh đang đề phòng Mộ Dung Lam sẽ trả đũa. Ngược lại, ả chẳng những không gây khó dễ còn nới lỏng phạm vi hoạt động cho nàng.

Thời gian đầu, Thái Anh luôn bị giam trong phòng, lính gác ngoài cửa, khi nào có lệnh nàng mới được ra ngoài. Thái Anh đành cam chịu. Tuy nhiên, gần đây Mộ Dung Lam bỗng dưng cho phép nàng được đi dạo trong sân. Dù thị vệ vẫn theo sát nhưng tốt hơn bị giam trong phòng suốt cả ngày.

Thái Anh không biết Mộ Dung Lam đang tính toán cái gì. Nếu đã được phép ra ngoài hóng gió, tại sao nàng phải chui rúc trong phòng tự làm khổ mình? Xưa nay, Thái Anh chưa bao giờ ngược đãi bản thân.

Hôm nay, khi Thái Anh đi dạo trong sân, nàng bỗng nghe thấy tiếng con gái cười đùa. Nàng tò mò đến gần cửa nhìn về nơi đang phát ra âm thanh. Nàng thấy một nhóm mỹ nhân đang được một nữ quản sự dẫn về nơi ở, vừa lúc họ đi ngang qua chỗ của nàng. Thái Anh nghĩ đám mỹ nhân này chắc là đám người được chọn vào cung để hầu hạ Thẩm Hy Phong.

Ban đầu, Thái Anh không mấy hứng thú. Một ngày của nàng rất nhàm chán, chán đến phát bực. Vì quá rảnh rỗi nên nàng thuận tiện nhìn nhìn đám mỹ nhân kia vài lần. Bỗng nhiên, một bóng dáng cực kỳ quen thuộc lọt vào tầm mắt của Thái Anh.

Lệ Sa?!

Tuy Thái Anh vẫn chưa thấy mặt Lệ Sa nhưng nàng có thể khẳng định người đó chính là Lê Sa. Bởi vì từng lời ăn tiếng nói, từng hành động cử chỉ của Lệ Sa đã khắc ghi trong lòng nàng từ lâu, không bao giờ phai nhạt . Chỉ cần liếc mắt nhìn sơ, nàng đã nhận ra Lệ Sa.

Thái Anh suýt đã gọi tên Lệ Sa thành tiếng. Rất may, nàng đã kịp kiềm chế.

Nơi đây là hoàng cung Hồ Quốc. Nếu Lệ Sa bị phát hiện, hậu quả khó lường.

Lý trí không cho phép Thái Anh gọi thành tiếng nhưng thân thể nàng đã hành động theo bản năng. Đến khi lý trí kịp nhận ra, thân thể đã đi về phía đám mỹ nhân. Nàng mới đi được vài bước đã bị đám thị vệ cản lại.

"Phu nhân!" Một tên thị vệ ngăn cản Thái Anh, khuôn mặt hắn lạnh tanh không cảm xúc. Hắn không nhìn mặt Thái Anh lấy một lần, chỉ cứng ngắc vươn tay ra cản bước chân Thái Anh: "Phu nhân nên về phòng nghỉ ngơi, chưa được sự cho phép Hoàng phi và Điện hạ, Phu nhân không thể đi những nơi khác trong cung." Lời nói thì khách sáo nhưng động tác thì không.

[ LiChaeng ] Trọng Sinh Chi Cưng Chiều Thành NghiệnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ