Chương 14. Trăng sáng và đom đóm

1.9K 103 38
                                    

"Ở nước ngoài mà muốn ăn một số món Trung Quốc đúng vị thật sự là khó lắm, món nào cũng đều là vị chua ngọt, tôi thực sự ăn không quen, thế nên lúc nào cũng nhớ đến món canh hầm của nhà hàng này."

Trong căn phòng riêng ấm áp, Lê Diễn Thành lấy chiếc khăn mới nóng hổi từ khay của người phục vụ ra một cách quen thuộc.

Vừa làm ấm bàn tay một cách nhã nhặn, vừa nhìn xuống thực đơn và nói: "Tôi muốn gọi một nồi canh sò điệp, thịt cua và đông trùng hạ thảo, còn cậu thì sao? Vẫn là món tam bảo hầm nấm tre à?"

Mặc dù không chỉ rõ là ai, nhưng đối tượng của câu hỏi lại rất rõ ràng.

"Ừ." Tạ Lãng không nhìn thực đơn nhưng đáp lại rất tự nhiên: "Cậu gọi đi!"

Anh không có thói quen gọi đồ, có lẽ vì chưa bao giờ quan tâm nhiều đến khẩu vị của mình.

Lúc ba người cùng nhau đi ăn, Lê Diễn Thành luôn là người gọi món.

"Khẩu vị của cậu chưa bao giờ thay đổi." Lê Diễn Thành nở nụ cười mang theo chút ẩn ý, sau đó ngừng một chút rồi lại hỏi: "Thế Tiểu Dã thì sao, em muốn ăn gì?"

"Cũng cho em một phần tam bảo hầm nấm tre đi, những cái khác thì anh tự gọi nhé!"

Lê Diễn Thành còn chưa trả lời, lúc này Tạ Lãng lại đột nhiên quay sang hỏi cậu: "Sao giọng em khàn vậy?"

"..." Vốn đã quen với việc duy trì cảm giác hiện diện ở mức thấp nhất trong tình huống có đủ ba người, nhưng lại bị chú ý bởi chuyện như vậy, điều này khiến Lê Giang Dã không khỏi cảm thấy có chút xấu hổ, cậu thều thào nói: "Tại, nãy em ăn nhiều kem ở sân bay quá nên mới thế."

Ý cười trong đôi mắt của Lê Diễn Thành có phần lộ rõ, nhưng rất khó đoán được ý tứ cụ thể, bởi vì anh đã nhanh chóng quay đầu lại, khẽ nói với người phục vụ: "Mang trước cho chúng tôi một bình trà hoa cúc ấm nhé, cổ họng của em trai tôi hơi khó chịu."

Vì anh ấy đã đề cập trước, thế nên Tạ Lãng cũng không nói nữa.

Các món ăn đã gọi lần lượt được mang lên, tuy Lê Diễn Thành nói rằng trên máy bay không có hứng ăn, nhưng đến lúc động đũa vẫn rất nhởn nha, vừa ăn vừa tán gẫu với Tạ Lãng về chuyện sản xuất âm nhạc của mình tại Mỹ.

"Jason ấy à, cậu ấy là người Hồng Kông, thế nên viết lời vẫn là dùng tiếng Quảng hát là đúng nhất, hát tiếng phổ thông thì không còn đủ ý nghĩa như vậy nữa, có điều là tiếng Quảng của tôi tệ quá! Lần trước đến studio của cậu ấy thu âm, ừm, chính là cái bài mà tôi đã gửi bản demo cho cậu mấy ngày trước ấy, bài hát đó được thu âm ở đấy—— cậu ta đã cười nhạo tôi, nói tôi thích ăn đồ Quảng mà lại không biết nói tiếng Quảng."

Lê Diễn Thành chuyển nửa câu cuối sang tiếng Quảng Đông, bắt chước giọng của Jason và vẫn mỉm cười như trước.

"Đồ ăn Quảng Đông quả không tồi."

Tạ Lãng nghiêm túc lắng nghe, anh im lặng một lúc, có lẽ bởi vì vốn không biết Jason là ai cho nên cuối cùng chỉ nói ra mấy chữ kia.

Khi hai người họ nói chuyện, thực sự có một cảm giác tiết tấu đặc biệt, giống như đang trình diễn một cái gì đó vậy.

NAM PHỤ (Hiện đại/Thế thân/Gương vỡ lại lành)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ