Chương 92. Rơi vào bóng tối

833 42 4
                                    

Có một sự im lặng dài đằng đẵng ở đầu dây bên kia.

Lâu đến nỗi có lúc, Lê Giang Dã còn tưởng rằng bên kia đã cúp điện thoại, cuối cùng Tạ Lãng lại chậm rãi mở lời: "Đúng vậy!"

Đầu óc Lê Giang Dã trống rỗng, ngơ ngác hỏi: "Vì sao?"

Cổ họng cậu khô khốc, thậm chí phải dừng lại mấy giây mới cố gắng duy trì được chút lý trí, tiếp tục gặng hỏi: "Đương nhiên là em biết anh có nỗi khổ riêng, nhưng cho dù có thế nào, chẳng lẽ anh không thể giải thích trước cho em hiểu được ư? Vì sao... Vì sao cứ nhất định phải lừa em như thế?"

"Tiểu Dã," Tạ Lãng nói: "Cho đến khi mọi chuyện được giải quyết, nơi này không an toàn——anh cần em ở một nơi an toàn."

Giọng nói của anh vẫn trầm thấp dịu dàng như trước, anh là người sẽ luôn mang lại cảm giác an toàn, nhưng giờ phút này lại giống như có một bức tường vô hình được dựng thẳng lên, cho dù Lê Giang Dã có nói gì cũng không xuyên qua được .

Tạ Lãng chỉ nhắc đến "em", nhưng lại không hề nhắc đến "anh", đó chính là điều Lê Giang Dã để tâm nhất.

"Anh Lãng!" Lê Giang Dã lên cao giọng, rốt cuộc cũng không thể khống chế được tâm trạng kích động: "Anh có nghe thấy em nói gì không thế? Anh muốn đưa em đến nơi an toàn, đương nhiên là em hiểu, nhưng còn anh thì sao? Tại sao anh lại không đến? Hay là..."

Thời khắc này, trong tiếng gió biển gào thét, Lê Giang Dã nghe thấy giọng nói của chính mình khẽ run lên vì sợ hãi.

Cho dù cậu có thể nuốt xuống tất cả những bất bình, đau đớn, giấu diếm đến từ người mình yêu thương nhất, nhưng sợ hãi thì không.

Bởi nỗi sợ thì không thể.

"Hay là anh vốn đã không định tới, nếu không tối qua đã không nói dối em, đúng không?"

Lần này Tạ Lãng không đáp lại.

Có lẽ chính sự im lặng của anh đã là một câu trả lời.

"Tuuu..."

Một tiếng còi lớn vang lên từ phía sau, đó là tín hiệu cho thấy con tàu sắp rời bến.

Khi thân tàu chở hàng bắt đầu rung chuyển, Lê Giang Dã ngày càng trở nên lo lắng.

Cậu nắm chặt vào lan can giống như gắng tóm lấy một cọng rơm cứu mạng, vội vàng nói: "Em không hiểu, rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra? Cô đã nói gì với anh? Tại sao không thể nói cho em biết? Cho dù là có chuyện gì đi chăng nữa, chẳng nhẽ không thể cùng nhau vượt qua hay sao? Cho dù em có đến thành phố S trước, anh cũng phải cho em biết mình sẽ ở đó bao lâu, liệu có gặp phải nguy hiểm gì không chứ?"

Lê Giang Dã quyết tâm chất vấn đến cùng, bởi vì Tạ Lãng không trả lời cậu nên lại giống như đang bất đắc dĩ cầu xin: "Anh Lãng, anh không thể như thế này được, chúng ta đã nói với nhau rồi... Em đã từng nói, trước mặt anh em hoàn toàn trần trụi, anh có còn nhớ không?"

Những lời thân mật riêng tư nhất được thốt ra vào thời khắc tuyệt vọng nhất, dưới ánh mắt chăm chú của thư ký Trương, ngoại trừ xấu hổ, còn có một cơn đau nhói——

NAM PHỤ (Hiện đại/Thế thân/Gương vỡ lại lành)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ