Chương 21. Hiểu được bản thân

2.2K 144 20
                                    

Lê Giang Dã ngơ ngẩn nhìn Nhậm Nhứ Nhứ.

Đàn chị là kiểu con gái mạnh mẽ và có chính kiến, nên hiếm khi cậu nhìn thấy dáng vẻ xúc động đến như vậy của chị ấy, Lê Giang Dã cũng biết, có lẽ mình đã khiến Nhậm Nhứ Nhứ thất vọng.

Chỉ cần nghĩ đến chuyện đó thôi là trong lồng ngực cậu lại nhói lên cơn đau âm ỉ.

Cậu không muốn để đàn chị thất vọng, giống như... thực ra cậu cũng chẳng muốn để bản thân mình thất vọng.

"Đàn chị, em...."

Em xin lỗi.

Thanh âm của Lê Giang Dã như nghẹn ở cổ họng.

Đôi khi, khó khăn của việc đấu tranh cho bản thân không nằm ở việc phải đối mặt với ai, bởi vì bất kể là đối mặt với Lê Diễn Thành hay là mẹ cậu, Lê Giang Dã cũng không để mất dũng khí chống lại.

Nhưng chỉ sau đêm qua, cậu đột nhiên lại mất hết tinh thần chiến đấu.

Bởi vì nếu một người muốn đấu tranh cho chính mình, điều đâu tiên là cần phải tin chắc rằng bản thân xứng đáng.

Còn cậu...

"Tiểu Dã, ba năm qua..." Nhậm Nhứ Nhứ nói: "Em đã cố gắng hết sức rồi!"

Hốc mũi của Lê Giang Dã dần trở nên cay cay.

Bởi vì khoảnh khắc nghe được mấy chữ "ba năm qua" kia, cậu biết, Nhậm Nhứ Nhứ đã không còn nói đến chuyện nhận tội thay cho anh trai nữa, mà là đang nhắc đến chuyện của cậu và Tạ Lãng一一

Phải, trong ba năm qua, cậu đã thực sự cố gắng hết sức.

"Suốt ngày sống vì người khác, khổ sở lắm!" Khi Nhậm Nhứ Nhứ nói ra lời này, cô tựa như bỗng nhiên thở phào, giọng điệu so với nói là tức giận không bằng nói là có một sự bất đắc dĩ và thương xót.

Cô không cương quyết nữa, cuối cùng cũng nới lỏng cổ áo của Lê Giang Dã ra, do dự một lúc mới xoa đầu cậu, nhẹ nhàng nói: "Đã đến lúc em phải sống cho chính mình rồi, biết chưa nào? Tiểu Dã!"

Một câu nói bình thường và đơn giản như vậy.

Nhưng thời khắc ấy, Lê Giang Dã lại đột nhiên rất muốn khóc.

"Vâng..."

Giọng nói của cậu vẫn còn hơi run rẩy.

Cậu cúi đầu hít vào một hơi, rồi nhẹ nhàng ném lon bia trống rỗng trong tay đi, mãi đến tận khi nhìn chiếc lon nhôm lăn đi mất, cuối cùng mới khẽ lên tiếng bằng giọng điệu rất cương quyết: "Đàn chị, em sẽ không nhận đâu."

...

"Tạ Lãng, cậu đã tìm được Tiểu Dã chưa?"

Lúc Lê Diễn Thành gọi điện cho Tạ Lãng đã là tám chín giờ sáng, thanh âm của anh ta không tự chủ được và đi kèm đó là một chút sốt ruột.

"... Tìm thấy rồi."

"Cậu bị sao thế?" Tạ Lãng vừa mở miệng, Lê Diễn Thành đã vô cùng sửng sốt.

Tạ Lãng bình thường đã nói chuyện bằng một chất giọng rất trầm, nay lại trở nên hơi khàn khàn, gần như không nghe ra được anh đang nói gì.

NAM PHỤ (Hiện đại/Thế thân/Gương vỡ lại lành)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ