Chương 60: Ăn một lần ngã nên biết khôn

54 5 0
                                    

Quỷ nghèo hai nghìn năm

Tác giả: Phi Ngoạn Gia Giác Sắc

Dịch: Quá khứ chậm rãi

Chương 60: Ăn một lần ngã nên biết khôn

Đêm tại phủ Vũ An Quân không có hơi tiếng động, thật đúng với tên gọi ngôi nhà ma mà bên ngoài đồn đại. Chỉ có tiếng gió rì rào, cây cổ thụ lay động trong gió làm bóng đổ trên mặt đất cũng lung lay.

Buổi trưa dắt Hắc Ca ra ngoài dạo một vòng, khi về nó đã nghỉ ngơi.

Cố Nam ngồi một mình trước phòng, ôm kiếm Vô Cách nhìn ánh trăng trong sân, không biết đang nghĩ gì.

Đêm đông lạnh thấu xương, chuôi kiếm Vô Cách trong lòng cũng mang theo sự lạnh lẽo nhè nhẹ.

Cô đưa tay lên mặt, thật ra cô cũng không biết mình có thực sự trường sinh hay không nhưng quả thật cô chưa bao giờ già đi.

Cầm lấy chuôi kiếm Vô Cách, kiếm kêu lên một tiếng nhỏ như ánh sáng mỏng manh khi rút ra.

Cô đặt kiếm ngang trước mặt, tháo mặt nạ trên mặt ra đặt bên cạnh mình.

Ánh trăng chiếu lên thân kiếm, phản chiếu gương mặt cô.

Cố Nam từ từ thu kiếm lại.

Kiếm Vô Cách lại được thu về vỏ.

Cô ngồi trước phòng nhắm mắt lại.

Đêm lạnh lẽo chầm chậm trôi qua, tia sáng đầu tiên xuất hiện nơi chân trời. Sau đó, ánh mặt trời ấm áp chiếu sáng bầu trời cũng chiếu sáng con đường trong thành.

Tần Thủy Hoàng đứng trước cổng phủ Vũ An Quân, tay chắp sau lưng, vẻ mặt có hơi do dự.

Ông ta cũng biết hôm qua mình có hơi đường đột nhưng giờ đến xin lỗi có phù hợp không?

Chắp tay sau lưng đi qua đi lại trước cổng, cuối cùng vẫn đưa tay lên định gõ cửa.

Không ngờ chỉ đẩy nhẹ, cổng đã từ từ mở ra.

Tần Thủy Hoàng đứng ngẩn ra một lúc, nhìn xung quanh rồi bước vào sân.

Lá rụng trong sân bị gió thổi tản mát, Tần Thủy Hoàng chậm rãi bước qua hành lang thấy trong sân sau, Cố Nam đang ngồi trước phòng, ôm thanh kiếm đen, cúi đầu trông như đang ngủ.

Tần Thủy Hoàng bước vào sân nhìn Cố Nam, cười khẽ một cái sao lại ngồi đó mà ngủ rồi.

Ông ta nhìn thanh kiếm trong lòng Cố Nam, ngoài cô ra, hắn chưa bao giờ thấy một nữ nhân suốt ngày chỉ bên cạnh kiếm, ngựa và áo giáp.

Cô đặt mặt nạ sang một bên, dáng vẻ ngủ không còn uy phong như khi mặc giáp mà thêm phần tĩnh lặng và đẹp đẽ.

"Rào." Bước thêm một bước, chân dẫm phải một chiếc lá rơi, phát ra âm thanh nhẹ.

"Ai đó?"

Một giọng nói thanh tao vang lên.

Như bị cái gì đó thổi qua, chiếc lá trên mặt đất bị cuốn lên.

[Full] Quỷ nghèo hai ngàn nămNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ