Chap 19

408 27 2
                                    

"Tóc cô vướng lá cây, tôi giúp cô lấy ra." Ham Eunjung thình lình lên tiếng, mở ra lòng bàn tay của Park Jiyeon đặt vào ở giữa đó một chiếc lá, chứng minh mình không nói dối, bất quá khóe miệng hàm chứa một ít ác ý mỉm cười không thể che đậy được.

Park Jiyeon mở to mắt, không thể tin được nhìn Ham Eunjung, quả nhiên vẫn là vì chuyện ban sáng, Ham Eunjung tâm so với lỗ kim còn nhỏ hơn, sáng sớm nàng không phải nói không tức giận sao, mình vẫn còn như một đứa ngốc chờ mong một hồi lâu như vậy, chưa thấy qua người nào như Ham Eunjung tính cách cay độc thế này.

"Ham Eunjung ! Cô!" Park Jiyeon vô cùng tức giận quay đầu, đôi giày cao gót phẫn nộ nện lên nền đất quay người ly khai, nàng hận chết Ham Eunjung ! Ham Eunjung đáng chết !

"Cô tức giận cái gì chứ ? Tôi không phải là có hảo tâm muốn giúp cô lấy đi lá cây trên đầu sao !" Ham Eunjung mới không thừa nhận nàng ăn miếng trả miếng, chỉ có điều chứng khiến tiểu công chúa vẻ mặt chờ mong trở thành thất lạc lại trở thành thẹn quá hóa giận, Ham Eunjung tâm tình tốt hẳn lên, khi dễ tiểu công chúa, thế nào lại làm cho người khác vui vẻ thế?

Park Jiyeon hiện tại không muốn thấy Ham Eunjung, sợ mình không kềm chế nổi lại nhào tới trên người Ham Eunjung cắn vào miệng nàng thì mới có thể hả giận.

Ham Eunjung nắm lấy tay Park Jiyeon, không để nàng ly khai "Đừng nhúc nhích !" Ham Eunjung lại thét lên.

Park Jiyeon hoàn toàn nổi giận, Ham Eunjung coi nàng là cái gì ?

"Ham Eunjung, cô đùa đủ chưa ?" Park Jiyeon ngữ khí phi thường lạnh.

Ham Eunjung nắm lấy tay nàng, Park Jiyeon tức giận đánh lấy tay Ham Eunjung một cái, Ham Eunjung đau đến rụt tay về.

Ham Eunjung xoa nhẹ một chút chỗ tay đang đỏ lên vì bị Park Jiyeon đánh, nữ nhân thô bạo, đáng đời bị con sâu dính trên người, ban đầu là có hảo tâm muốn đem con sâu trên vai nàng gỡ xuống, hiện tại mặc kệ, Ham Eunjung chính là bị điển hình cho nữ nhân tâm so với châm còn nhỏ hơn.

"Tiểu công chúa, tuy rằng cô rất không biết tốt xấu, chỉ là tôi còn rất hảo tâm muốn nói cho cô một chút, trên vai cô có một con sâu a, còn lại cô tự giải quyết đi." Ham Eunjung vừa cười vừa nói.

Park Jiyeon nghi hoặc nhìn trên vai mình một chút, chứng kiến một con sâu béo ú đang nhúc nhích, "A..a a........." Park Jiyeon hoa dung thất sắc thét chói tai, nàng rất sợ sinh vật nào lúc nhúc thật là thấy ghét, Park Jiyeon càng nghĩ càng sợ hãi "Ham Eunjung, đem nó xuống cho tôi..." Park Jiyeon hoảng sợ hét lên.

"Vốn ban đầu là muốn giúp cô, cô lại đánh tay tôi rất đau, hiện giờ không còn sức lực!" Ham Eunjung hiển nhiên không suy nghĩ có lòng từ bi.

"Ham Eunjung, đem nó xuống cho tôi, mau mau đem nó xuống..." Park Jiyeon ngữ khí nghe như tựa hồ muốn khóc, sắc mặt trở nên có chút khó coi.

Thế nào lại sợ như vậy chứ ? Ham Eunjung nghe ngữ khí Park Jiyeon bất thường, khẩn trương nhặt từ mặt đất một cành cây nhỏ, đem con sâu béo ú còn đang nhúc nhích kia từ trên y phục Park Jiyeon gỡ xuống.

"Được rồi, đem xuống rồi, thực sự là tiểu công chúa mỏng manh, chỉ là một con sâu thôi lại sợ như thế sao ?" Ham Eunjung thầm nói, nhưng thật ra vẫn chủ động đem Park Jiyeon ôm vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng trấn an.

"Ham Eunjung, cô chỉ biết khi dễ tôi..." Park Jiyeon bị con sâu hù đến hốt hoảng, nghĩ lại vẫn còn sợ, hơn nữa lại còn bị Ham Eunjung đùa giỡn, trong lòng không hề dễ chịu, lại còn nghe Ham Eunjung trách mắng, trong lòng càng thêm ủy khuất, nước mắt ào ào rơi xuống, nàng trong lòng rất là ủy khuất, đối với Ham Eunjung một bụng hỏa khí, nhưng lại không cách nào phát tiết. Tuy rằng là rất tức giận Ham Eunjung, thế nhưng tay Park Jiyeon cũng không chịu kiểm soát ôm lấy Ham Eunjung rất chặt.

"Này, con sâu cũng không phải là tôi thả trên người cô..." Ham Eunjung còn muốn tranh cãi, thế nhưng Park Jiyeon khóc đổi lại càng thêm ác liệt, Ham Eunjung không thể làm gì khác hơn là đành im lặng, thực sự là phiền phức, dường như trong khoảng thời gian mấy ngày ngắn ngủi, tiểu công chúa lại khóc rất nhiều lần. Bất quá trước đây không khóc, gần đây nước mắt thế nào lại trở nên mạnh mẽ như thế chứ?

"Tiểu công chúa mỏng manh, khóc đủ chưa?" Ham Eunjung hỏi, tiểu công chúa ôm thật chặt, thậm chỉ có thể cảm giác bộ ngực mềm mại của mình đang cọ xát với bộ ngực mềm mại của tiểu công chúa, nàng bắt đầu ghen tị tiểu công chúa phát dục rất tốt đẹp, chả trách nam nhân lại yêu thích nữ nhân ngực lớn, nói thật thì cảm giác thật sự không tệ lắm. Ham Eunjung nghĩ đến cảm giác hiện tại của nàng, kia tiểu công chúa cùng nàng cũng không sai biệt lắm, dù sao các nàng ấy kết cấu thân thể cũng như nhau, cái này hèn chi tiểu công chúa lại yêu thích nữ nhân, thân thể nữ nhân xác thực so với nam nhân mềm hơn rất nhiều, ôm lấy cũng dễ chịu hơn rất nhiều.

Park Jiyeon sau khi khóc nức nở, mới phát hiện mình không chịu thua đem Ham Eunjung ôm rất chặt, thế nhưng cảm xúc rất mềm mại, làm cho Park Jiyeon không muốn buông ra, như thế này gần gũi, nàng có thể cảm nhận được nhịp tim ổn định của Ham Eunjung, Ham Eunjung trên người lại phát ra mộ hương thơm thiên nhiên nhàn nhạt, làm cho nàng càng ngày càng không có sức chống cự.

"Eunjung !" Ham phụ thanh âm vang lên.

Ham Eunjung cùng Park Jiyeon đột nhiên buông đối phương ra, quay đầu chứng kiến Ham phụ cùng Ham mẫu đang ở sau lưng, Ham mẫu nhãn thần có chút sắc bén, thấy Ham Eunjung cùng Park Jiyeon có chút run sợ. Kỳ thực hai nữ nhân ôm nhau cùng một chỗ nói kỳ quái mà cũng không kỳ quái, thế nhưng suy cho cùng cũng là có chột dạ, dù sao các nàng ấy quan hệ cũng không giống như bình thường.

"Vừa mới có một con sâu trên cây rớt xuống trên người tiểu công chúa, làm tiểu công chúa sợ hãi." Ham Eunjung dường như không có việc gì nói ra, biểu tình không tìm ra bất luận sơ hở gì.

Cũng may tiểu công chúa nước mắt còn chưa khô, trên lông mi thật dài vẫn còn vương vài giọt châu, thoạt nhìn thật sự là rất động nhân, càng nổi bật sự đáng thương.

"Ha ha, tiểu công chúa đúng là một hài tử lớn lên ở thành thị, không giống hài tử ở nông thôn tập mãi thành thói quen, thực sự là bị sợ hãi, trở về nhà ta đun một ấm trà, an ủi cho đỡ sợ !" Ham phụ cười tủm tỉm nói, trái lại không hề có gì khác thường.

"Có đúng không ?" Ham mẫu ngữ khí bình thản hỏi ngược lại, ngữ khí phản vấn này làm cho người ta cảm thấy bất an.

Park Jiyeon gật đầu, giả ra vài phần bộ dạng sợ hãi, chứng minh tự mình là thật cực kỳ hoảng hốt mới nhào tới trong lòng Ham Eunjung, mà sự thật cũng là như vậy.

Ham mẫu cũng không tìm ra sơ hở nào, cũng không tái truy vấn, chỉ là cảm thấy có chút không ổn, mà chỗ nào không ổn, Ham mẫu tự mình cũng không nói rõ được.

Bất quá vài ngày sau, Park Jiyeon cùng Ham Eunjung cũng không dám tái làm bất luận hành động thân mật gì, lễ mừng năm mới ở nông thôn, rất nhanh cũng đã bắt đầu kết thúc.

Park Jiyeon thở một hơi dài, cuối cùng cũng đã ngồi trên xe, một tiếng cước bộ mệt chết người, Park Jiyeon vốn được nuông chiều từ bé có chút không chịu đựng nổi. Nàng cũng không biết chỗ nào lại xuất ra một hộp thuốc lá tinh xảo, rút ra một điếu giơ lên, bên trong xe tràn ngập khói mù, nàng nhìn Ham Eunjung chuyên tâm lái xe có chút thất thần, cảm giác sau khi quay về, nàng cùng Ham Eunjung thật vất vả mới có thể kéo cự ly lại gần, giờ đây lại sẽ phải xa cách.

"Ham Eunjung, cô không hút à ?" Park Jiyeon hỏi, nàng nhớ kỹ Ham Eunjung trước đây rất nghiện thuốc lá, mấy ngày nay lại tuyệt nhiên không thấy nàng hút qua lần nào.

"Tôi cai rồi." Ham Eunjung lãnh đạm trả lời, có thể là bởi vì rất lâu rồi không ngửi qua khói vị, hiện tại có chút chán ghét làn khói mờ ảo này.

"Ham Eunjung, cô vì sao lại thay đổi chứ ?" ParkJiyeon hiếu kỳ hỏi, ngay cả thuốc cũng không hút, Ham Eunjung quả nhiên càng ngày càng trở nên lương thiện.

"Không vì sao cả, trong ấn tượng của cô, tôi dường như là rất thích hút thuốc? Còn cô lúc nào lại bắt đầu hút thuốc thế?" Ham Eunjung thuận miệng hỏi.

"Cô quả nhiên không nhớ sao, điếu thuốc đầu tiên là cô đưa cho tôi. " Park Jiyeon nhìn Ham Eunjung nói, bởi vì nàng Jiyeon mới học hút thuốc, khi nàng học xong, người khởi xướng kia lại bắt đầu bỏ thuốc hoàn lương, Park Jiyeon cảm thấy có chút châm biếm.

"Không ấn tượng, sau này đừng hút khó coi chết đi được." Kỳ thực Park Jiyeon nổi lên tư thái có vài phần dáng dấp ăn chơi, thế nhưng nàng chính là không thích Park Jiyeon hút thuốc, Ham Eunjung cầm điều thuốc vẫn còn đang kẹp tại giữa hai ngón tay của Jiyeon đem quẳng ra ngoài.

"Thật không ? Tôi đã học rất khá." Park Jiyeon ngược lại phản ứng như không có gì, chỉ là nghiền ngẫm nhìn Ham Eunjung, Ham Eunjung hiện tại có vài phần phẩm chất như lão gà mái.

"Không có việc gì học, lại đi học hút thuốc, vô vị!" Ham Eunjung liếc mắt nhìn Park Jiyeon, tiếp tục điềm nhiên như không lái xe.

Park Jiyeon nhìn khuôn mặt mỹ lệ của Ham Eunjung, như trước ngạo mạn, suốt 3 năm trời nàng một mực chờ Ham Eunjung quay lại cầu xin nàng, thế nhưng Ham Eunjung nhất định là không, quật cường kiêu căng làm cho người ta tức giận. Nếu lần này không phải tự Park Jiyeon kiên quyết bám lấy nàng, các nàng thực sự là từ nay về sau trở thành người xa lạ. Thế nhưng Park Jiyeon không hề hối hận quyết định của 3 năm về trước, nếu thời gian quay lại một lần, nàng nhất định vẫn là lựa chọn làm như vậy.

"Ham Eunjung, cô từng hận tôi sao ?" Chuyện 3 năm trước đây, nàng đem Ham Eunjung đả kích hẳn là rất lớn, bằng không Ham Eunjung sẽ không thay đổi thế này.

"Tiểu công chúa, cô vẫn còn dự định sẽ bám lấy tôi sao ?" Ham Eunjung nói sang chuyện khác, nàng không muốn nhắc lại chuyện trước đây, chuyện ngày trước đều đã như một giấc mộng trôi qua, tái bàn bạc chuyện hận hay không hận đề không có ý nghĩa.

"Không được sao ? Cô thực sự rất chán ghét tôi à ?" Park Jiyeon hỏi ngược lại.

"Có chút chán ghét." Ham Eunjung thành thật trả lời, bất quá so với trước đây tốt hơn nhiều, thế nhưng Ham Eunjung vẫn nhớ kỹ nàng trước đây cỡ nào không muốn thấy Park Jiyeon.

Park Jiyeon mỉm cười, vờ như nàng căn bản không thèm để ý, chính là trong lòng có loại cảm giác không trôi, rất khó chịu, lúc sau Park Jiyeon không nói chuyện, bên trong xe an tĩnh đến mức làm cho Ham Eunjung có chút không quen.

Ham Eunjung muốn tìm đề tài mới để nói chuyện, nhưng chứng kiến Park Jiyeon đưa lưng về phía nàng đang nhìn ra ngoài cửa sổ, Ham Eunjung lơ đãng thấy được khuôn mặt của Park Jiyeon hiện lên trên kính xe, biểu tình tựa hồ như là u buồn, vô duyên vô cớ làm gì lại có cái bộ dạng muốn chết không muốn sống này chứ? Ham Eunjung trong lòng thầm nói. Trái lại vẫn không hề tìm chuyện để nói với Park Jiyeon, bên trong xe tiếp tục một trận trầm mặc.

Xe rốt cuộc cũng vào đến khu vực nội thành, Park Jiyeon đột nhiên nhớ tới cái gì đó, từ trong giỏ xách lấy ra một chiếc điện thoại di động, vừa mở máy vừa nhìn, hơn mười cuộc điện thoại gọi đến cùng 9 tin nhắn.    

Tính xấu vẫn yêu EunYeon/JiJungWhere stories live. Discover now