Chap 90

614 35 3
                                    

 Ham Eunjung rất ghét việc tốn thời gian suy nghĩ để quyết định một chuyện gì đó, giống như nàng năm đó đáp ứng làm tình phụ Park Jiyeon, nàng chỉ nghĩ mất 5p, lần lựa chọn trước, Ham Eunjung cũng không tốn quá nhiều thời gian suy nghĩ, mà lần này thì Ham Eunjung phát hiện mình có suy nghĩ bao nhiêu lâu cũng không cách nào để được một đáp án tốt nhất.

Ham Eunjung từ đầu là không nghĩ tới đem vấn đề khó khăn của mình nói cho Park Jiyeon, chuyện này cũng không thể trách Ham Eunjung, từ nhỏ đến lớn, Ham Eunjung đều quen tự mình quyết định, tự mình giải quyết vấn đề, cho dù là có gặp vấn đề khó khăn cũng không cầu cứu bất kỳ ai, cho dù là cha mẹ, cũng ít khi trao đổi, nàng luôn luôn sống một cuộc sống tự lực cánh sinh. Đây cũng chính là vì sao một năm trước nàng lại tự tiện quyết định như vậy, nàng quên, chuyện tình cảm là chuyện của hai người, không phải chỉ một người quyết định là đủ.

Park Jiyeon lúc trở lại, chứng kiến Ham Eunjung trong tay cầm một điếu thuốc, hít một hơi buồn dọc, nhìn cái gạt tàn thuốc kế bên, chất đầy tàn thuốc, Park Jiyeon khẽ cau mày, xem ra nàng còn chưa quyết định chọn đáp án, bằng không sẽ không phiền lòng đến mức này.

"Chị không phải là bỏ rồi sao? Ngày hôm nay sao lại lấy thuốc lá thay cơm?" Park Jiyeon làm như không biết Ham Eunjung đang phiền muộn chuyện gì hỏi.

Ham Eunjung dập tắt thuốc lá, Ham Eunjung tự vấn, đã đến giờ tan việc rồi sao? Nhanh như vậy, Ham Eunjung nhìn xuống bàn, mình vậy mà đã suy nghĩ nghiêm chỉnh cả buổi chiều.

"Trong lòng có chút phiền muộn, nên muốn hút vài điếu." Ham Eunjung đứng dậy đem Park Jiyeon ôm vào trong lòng, nàng không bỏ được nữ nhân này, chỉ ôm thế này mới có được cảm giác chân thật.

"Phiền cái gì?" Park Jiyeon ngoan ngoãn để Ham Eunjung đem mình ôm vào trong lòng, thuận theo lời nói của Eunjung hỏi.

"Không có gì, cũng đừng bảo tôi nói, chỉ để tôi ôm là tốt rồi." Ham Eunjung cảm thấy cái vấn đề khó khăn này vốn là chỉ cần mình giải quyết, nói cho Tiểu công chúa cũng vô dụng.

"Ham Eunjung, có một số vấn đề khó khăn tôi có đủ năng lực để giải quyết thay chị, chị hẳn là nên cố gắng thử tin tưởng vào khả năng của tôi." Park Jiyeon dẫn dụ nói, nàng không phải là không muốn Ham Eunjung lựa chọn, nhưng là chỉ cần Ham Eunjung có thể tự nói với mình, mà không phải tự một mình nàng quyết định, nàng cũng có thể thay Eunjung giải quyết. Park Jiyeon rốt cuộc là cũng mềm lòng, không đành lòng nhìn Eunjung phiền não như thế.

"Tiểu công chúa, nếu tôi tiếp tục rời xa em, em sẽ như thế nào?" Ham Eunjung môi dán vào lỗ tai Park Jiyeon hỏi.

Park Jiyeon tâm chợt lạnh, cái này cùng với một năm trước lúc đầu thăm dò cùng ám chỉ giống nhau, Ham Eunjung trong lòng đã lựa chọn rồi sao? Nếu đã tự quyết định như vậy, tại sao còn trêu chọc mình, nàng lại thật sự muốn tiếp tục tổn thương mình nữa sao?

"Tôi sẽ giết chị!" Park Jiyeon vẻ mặt lạnh lùng nói, trong lòng lại sợ hãi Ham Eunjubf lại đã quyết định, nguyên lai là trong lòng mình không thể nào chấp nhận câu trả lời từ bỏ của Eunjung, rõ ràng là biết từ đầu, quá trình này không khác gì tự ngược, nàng thừa nhận Eunjung nếu lựa chọn đáp án giống như trước thì nó còn đau hơn là phải chết. Hơn nữa phải chờ đợi một người chưa có một đáp án xác định, lại đem tất cả quyền chủ động đều giao cho nàng, thật giống như chịu giày vò thống khổ.

"Tiểu công chúa sao lại thật tình như vậy? Chỉ là giả dụ thôi mà." Ham Eunjung nhìn thấy mặt Jiyeon lạnh xuống, nàng biết, Tiểu công chúa kỳ thật còn chưa có cảm giác an toàn, nhìn Park Jiyeon như vậy, nàng quả thật là rất đau lòng.

"Mặc dù là giả dụ, tôi cũng không thích nghe!" Park Jiyeon đối Ham Eunjung nghiêm túc nói, nàng một chút cũng không thích cái giả dụ như thế này.

"Hảo, tôi từ nay về sau sẽ không nói nữa. Tiểu công chúa, giờ phút này tôi chỉ muốn em, điên cuồng muốn . . ." Ham Eunjung ngón tay so với trước kia càng thêm vội vàng, Eunjung chỉ biết trong lòng mình bất an cùng sợ hãi, sợ mất đi Park Jiyeon . . .

"Chờ chút . . ." Park Jiyeon muốn đẩy Ham Eunjung ra, lại phát hiện Eunjung rất nhanh ôm lấy.

"Mặc kệ, tôi liền lập tức muốn em!" Môi Ham Eunjung lập tức dán lên da thịt Park Jiyeon, nắm lấy tay Jiyeon đặt vào trên người mình, Jiyeon thân thể ý chí rất nhanh bắt đầu mềm nhũn ra, nhưng là trong lòng lại có chút bất an. Ham Eunjung là không yên tĩnh, nàng cảm thấy, nhưng là Eunjung nhiệt tình như vậy cùng một năm trước trước khi bỏ rơi mình cũng có điểm tương tự, luôn điên cuồng đòi hỏi mình, giống như một bữa ăn ngon cuối cùng, và rồi sau tất cả lại là lựa chọn dễ dàng bỏ rơi.

Ham Eunjung, rốt cuộc là chị lại muốn bỏ rơi tôi sao? Park Jiyeon thân thể như chìm nổi, chính là trong lòng có một chút tuyệt vọng, Park Jiyeon ý muốn trả thù Ham Eunjung cũng trở nên điên cuồng.

Một đêm điên cuồng trong dục vọng, Park Jiyeon nhưng lại sớm tỉnh, thấy thân thể mình vẫn còn ôm chặt Eunjung, hơn an tâm một ít, chỉ sợ lúc tỉnh, không còn thấy Eunjung trên giường. Ham Eunjung lần này nếu là lựa chọn rời đi, sợ là lần này cái vở kịch thay lòng đổi dạ cũng không thèm diễn nữa, nàng hiểu rất rõ Eunjung.

Tuy rằng dấu hiệu cũng không lạc quan, nhưng là chỉ cần Ham Eunjung chưa rời đi, vẫn là sẽ có cơ hội, Park Jiyeon tự trấn an mình.

Ham Eunjung cũng tỉnh lại sớm, nàng phát hiện Jiyeon đang nhìn chằm chằm mình.

"Sao không ngủ thêm chút nữa, lại quyến luyến nhìn tôi như vậy, sợ sau này không còn thấy nữa sao?" Ham Eunjung đùa giỡn nói.

Lời nói của Eunjung như dao đâm vào Jiyeon, lúc này Park Jiyeon là phi thường mẫn cảm.

"Chị biết tôi yêu chị, so với chị yêu tôi sâu đậm hơn, cho nên có thể đối với tôi không có sợ hãi sao?" Park Jiyeon nghịch tóc Ham Eunjung, thờ ơ hỏi.

"Bởi vì là Tiểu công chúa, tôi mới không sợ hãi, cũng không thể tìm được một người nào như Tiểu công chúa yêu tôi như vậy." Ham Eunjung đánh nhẹ vào mặt Park Jiyeon cười nói.

"Nếu người khác cũng giống tôi yêu chị như thế, chị không phải là cũng yêu người đó sao?" Park Jiyeon mặt không biểu tình hỏi.

"Người khác tôi mặc kệ, tôi chỉ yêu Tiểu công chúa." Ham Eunjung biết mình là cái loại cả đời chỉ biết yêu một người, nàng thực lười, lười yêu người, đã yêu là không nén nổi tình cảm, tiếp tục yêu người khác, tuyệt không có khả năng.

Ham Eunjung lần đầu tiên nói yêu, Park Jiyeon có chút không thể tin, nữ nhân này đã từng nói thích, nhưng chưa bao giờ nói yêu, Jiyeon nghe thấy, có chút cảm giác không thực, làm trong lòng có chút tuyệt vọng của Jiyeon hiện lên vài tia hy vọng.

"Ham Eunjung, nói lại mấy lần nữa đi, tôi muốn nghe." Park Jiyeon vui vẻ mà ngẩn cao người lên, nói với nữ nhân đang ở dưới mình.

"Cái gì nga?" Ham Eunjung biết rõ còn cố hỏi, nàng chỉ lo nhìn cái nơi căng tròn của Tiểu công chúa, bởi vì cúi người mà càng trở nên mê người khiến người ta miệng đắng lưỡi khô.

"Nói chị yêu tôi!" Park Jiyeon nói, nàng phát huy cái tính mà Ham Eunjung mặc định cho mình, đã chịu qua nhiều hành hạ nên kiên định tự kỷ.

"Thật nổi da gà." Ham Eunjung không được tự nhiên cự tuyệt lặp lại lần nữa.

"Không nói thì thôi." Park Jiyeon nhướng mày, ngồi hẳn dậy, tỏ vẻ muốn đi, Ham Eunjung không muốn cho Park Jiyeon đi, nàng hiện tại cần Tiểu công chúa ở bên, nếu không nàng sợ mình không có dũng khí lựa chọn.

"Em muốn đi đâu?" Ham Eunjung cũng ngồi dậy hỏi.

"Đi làm!" Thật ra thì Park Jiyeon không muốn đi làm, bất quá Ham Eunjung vốn là như vậy, luôn làm cho mình tức giận, trêu chọc mình, cũng không cho mình cảm giác an toàn, nàng cũng hi vọng Eunjung lựa chọn nhanh một chút, như vậy còn tốt hơn là làm mình đau khổ chờ đợi.

"Đừng đi làm, Tiểu công chúa hôm nay bồi tôi có được hay không? Chỉ một lần, một lần thôi." Ham Eunjung giọng nói gần như cầu khẩn, giờ phút này thật muốn nữ nhân này ở bên mình.

Ham Eunjung không nhìn thấy sắc mặt của Park Jiyeon sau khi nghe được câu này trở nên tái nhợt, Ham Eunjung sẽ không dùng ngữ điệu như thế cầu xin mình, nàng luôn luôn bá đạo mà tùy hứng, trừ phi nàng đã quyết định, và trong lòng cảm thấy áy náy mới sẽ như thế.

Ham Eunjung ngồi ở phía sau Park Jiyeon, thấy Jiyeon không có phản ứng gì, tựa hồ còn tức giận vì mình không nói câu kia, làm cho Eunjung có chút hoảng hốt, nàng cảm giác, nàng cảm giác thấy hôm nay Yeon có chút kỳ quái. Rõ ràng người nên bất an và khó chịu phải là mình, nhưng là tại sao nàng cảm giác, Tiểu công chúa so với mình còn khó chịu hơn?

"Yeon, tôi yêu em!" Ham Eunjung đột nhiên thốt lên, có lẽ những lời này có một loại ma lực, để cho Ham Eunjung vẫn còn do dự giờ phút này trong lòng đột nhiên hạ quyết tâm. Một khi đã quyết, tựu vứt bỏ được những phiền não bất an lúc trước, bắt đầu nghĩ tới những bước sau nên đi thế nào, không nên lo những phiền toái phía sau, Ham Eunjung vẫn là rất nữ vương.

Park Jiyeon trong lòng mỉm cười nhưng vẫn nói cương, rõ ràng Ham Eunjung đã nói lời mình muốn nghe nhất, nhưng là Park Jiyeon trong lòng phiếm chua sót, ở Park Jiyeon xem ra, Ham Eunjung tỏ tình giống như là cấp cho mình một viên đường cuối cùng.

"Ham Eunjung, chị yêu tôi, tôi liền không cho phép chị rời bỏ tôi, nếu không . . ." Park Jiyeon càng nói càng nhỏ, như là nói cho Ham Eunjung nghe, hoặc như là nói cho chính mình nghe.

"Nếu không sẽ giết tôi, Tiểu công chúa nói nhiều rồi, chết ở trong tay em cũng rất tốt a!" Ham Eunjung một cách tự nhiên tiếp lấy lời Park Jiyeon, kỳ thật nàng cho tới bây giờ đều cảm thấy được Tiểu công chúa đối với mình luôn luôn sẽ dễ dàng mềm yếu, cho dù hiện tại hận đến cắn chặt răng, nhưng cũng không thật có thể cam lòng để mình chết.

"Ân, sẽ giết chị." Park Jiyeon nghiêm túc nói, nếu đây là phương pháp để nàng ấy không thể rời đi, có lẽ nàng sẽ thử.

"Vậy trước khi giết tôi, có thể để cho tôi làm kẻ phong lưu không?" Ham Eunjung nhíu mày hỏi.

"Ham Eunjung..." Park Jiyeon còn muốn nói gì, nhưng là Ham Eunjung lại dùng môi mình áp lên, lại kéo lên một hồi mây mưa, cơ hồ khiến tinh lực của hai người cạn kiệt. "

Tính xấu vẫn yêu EunYeon/JiJungWhere stories live. Discover now