CONFESSION CỦA PARK CHAN YEOL (1)

4.5K 265 14
                                    

Để tôi kể cho các người nghe một chút về chuyện của nhà chúng tôi. Cũng không có gì đặc sắc, chỉ là nhân lúc cái tên vừa mập vừa lùn kia đã xách valy lên máy bay đi công tác nước ngoài, tôi liền cao hứng muốn lên mạng để tâm sự cho khuây khỏa tâm trạng.

Tôi thực sự là một chàng trai rất đáng thương. À nói luôn để mọi người biết tôi là nam, và nửa kia của tôi cũng là nam nốt. Tôi dĩ nhiên là tổng công. Để tiện hình dung thì mấy người hãy lên trên mạng gõ tìm kiếm hình ảnh "nam thần cao một mét chín", phong lưu tiêu sái, bí ẩn, cool ngầu. Gạt bỏ mấy thứ linh tinh đi, quay lại trọng điểm, tôi vẫn là đang muốn giãi bày hoàn cảnh đáng thương của mình.

Tôi chính là một đại cường công tội nghiệp nhất hệ mặt trời, một đại cường công đáng thương nhất vũ trụ.

Nói qua về cái đứa tiểu thụ vắng mặt kia một chút, ngoài cái mặt đẹp trai gần bằng tôi ra thì tính tình không chấp nhận được . Đôi lúc tôi không hiểu dòng đời đưa đẩy kiểu gì, bản thân tôi lại sa vào lưới tình của cái con yêu nghiệt hai chân này nữa. Hồi mới thích nhau, nó mới nói với tôi là chắc chắn là kiếp trước tôi đã giải cứu thế giới , kiếp này mới may mắn hốt được nó về.

ĐM đến bây giờ thì tôi còn nghi ngờ không biết có phải kiếp trước mình đã vướng phải họa vong quốc không kìa.

Tôi thực sự muốn viết đơn li dị cái thằng bạn đời của tôi lắm rồi, nhưng mà tôi đếch dám làm, và cũng đếch bao giờ dám làm.

Nó ấy à, lấy về một cái càng ngày càng hư thân. Tôi xem phim tình cảm xong mới bảo nó thử gọi tôi là "honey" một tiếng để xem cảm giác nó thế nào, ấy thế mà biết nó nói với tôi cái gì không. Nó liền quay sang phang thẳng vào mặt tôi một câu "anh bị dở hơi à...".

Cái đập.

Đã thế lúc nào cũng lấy điện thoại của người khác chỉnh sửa linh tinh. Hôm trước đang ở công ty, nó gọi đến, màn hình của tôi tự dưng hiện lên chữ "Biên lão gia" is calling...làm tôi tí nữa thì thổ huyết.

Tôi mới bảo với nó.

"Tên của anh trong điện thoại của em em tự đặt. Tên của em trong danh bạ của anh cũng phải cho anh tự đặt chứ..."

Thế mà nó có thèm đếm xỉa tới sự biểu tình của tôi. Nó còn vênh mặt lên.

"Em cứ thích thế đấy."

Cái thứ này mà vớ phải thằng tra công thì đúng là ba ngày một trận nhẹ, năm ngày một trận nặng.

May cho nó, tôi vốn là người ôn nhu lại giỏi kìm chế nên sau đó tôi cũng kệ mọe nó luôn. Nó thích đổi cái mọe gì thì đổi. Bây giờ nhân lúc nó vắng nhà, tôi đã chỉnh lại tên nó là "con lợn". Càng nghĩ tôi càng thấy đắc ý từ sáng đến giờ đây này.

Nó á, cái đồ lười nhác bẩm sinh, sáng ra nằm lăn lê mãi cũng không chịu dậy, cứ nằm thu lu một đống trong chăn. Tôi thế là phải hi sinh hẹn đông hồ báo thức dậy trước một tiếng để nấu đồ ăn sáng cho nó đi làm, xong thì còn phải hò reo réo rắt, ỉ ôi mới kéo được cái thằng hâm ấy ra khỏi giường.

Ôi, đập, lúc ấy tôi chỉ muốn dùng chăn bọc kín lấy nó, ôm lây, ném qua cửa sổ.

Xong á, cái thứ gì mà đã lười rồi còn dẻo mỏ. Thỉnh thoảng, nó toàn kiếm cớ đau tay để không phải rửa bát. Mà nó có đau cái khỉ gì đâu. Tôi biết thừa. Nếu nó mà không khen tôi đẹp trai thì tôi thề là tôi cũng đếch rửa thay cho nó lần nào hết.

ĐOẢN VĂN CHANBAEKNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ