Chương 56

2.6K 208 18
                                    

Ta nói, hôm nay thời tiết đẹp như vậy. Trời xanh bao la, cao rộng. Từng đám mây nhẹ lướt qua, khụ khụ, hình như thơ mộng quá rồi. Với cái thời tiết này thì khá hợp để ra ngoài chơi đấy chứ, vậy mà, haizzz. Nói ra lại thấy sầu lòng, con tim yếu đuối của ta thật sự không thể cân nổi cái biệt thự này đâu. Này nhé, không biết chuyện Vương Nguyên "phải nghỉ học" có phải chuyện tốt hay không mà, ôi trời ơi ! Từ sáng tới tối, từ tối tới khuya rồi tới tận sáng hôm sau, lúc nào cũng nghe thấy tiếng lải nhải của tiểu thân vương này, ôi, ta cũng già rồi, thật nhức đầu quá. Cũng tại vì Vương Tuấn Khải hắn á, ôi trời, từ lúc mà Vương Nguyên bị thương, đến nửa câu cũng không dám nặng lời với cậu, đấy, nói xem, tiểu tử Vương Nguyên lại chẳng hếch mũi lên mặt quá đấy.

"Vương Nguyên, đến giờ đi ngủ rồi."-Vương Tuấn Khải mở cửa phòng, mèo nhỏ đang cuộn tròn trong chăn vừa ăn bắp rang bơ vừa nghếch mắt xem TV.

"Ưm....còn chưa xem xong."-Vương Nguyên không ngoảnh mặt lại, vừa nhai vừa nói.

Vương Tuấn Khải nhăn mặt đi tới.

"Đừng tưởng chiều em quá là em sinh hư, đứng dậy đánh răng."-vừa nói vừa thu hồi hộp bắp rang từ tay cậu.

"Ơ....vẫn còn nhiều mà..."-Vương Nguyên kêu lên.

"Ăn đủ rồi."

"Em còn muốn."

"Đi đánh răng."

"Hôm nay em không muốn đánh răng, cũng không muốn động."-Vương Nguyên nhăn nhăn mặt.

Vương Tuấn Khải nhìn Vương Nguyên.

"Một là em đánh răng, hai là từ ngày mai đừng hòng động đến bánh ngọt."

Vương Nguyên lầm bầm đi vào nhà tắm đánh răng.

"Khải Khải, ôm ôm."-Vương Nguyên dang tay, mặt tươi cười nhìn Vương Tuấn Khải.

"Khải Khải? *nhíu mày* Vương Nguyên, ai dạy em gọi cái tên ấu trĩ ấy?"

"Không phải ấu trĩ. Chả là em vừa xem Keep Running, mấy anh chị trong ấy gọi Trịnh Khải là Khải Khải, nghe rất dễ thương đúng không?"

"Ấu trĩ."-Vương Tuấn Khải không hài lòng ôm lấy Vương Nguyên lên giường.

"Em còn gọi như vậy, chết chắc."

"Anh không thấy như vậy rất dễ thương sao?"

"Không."

"Vậy thế nào?"

"Dễ chết."

Vương Nguyên câm nín.

"Ngủ?"

"Chưa có. Khải..."

"Ừ."

"ÚcTrí Mẫn  đó...bao giờ mới rời khỏi đây vậy?"

"Có chuyện gì?"

"Không có gì..."-Vương Nguyên lắc lắc đầu.

"Vương Nguyên?"

"Không có gì thật mà. Em chỉ hỏi vậy thôi."

"Em muốn nói gì?"

"Không có gì, chỉ là buột miệng hỏi thôi. Không có gì đâu."

[Longfic][Khải - Nguyên] Nuông Chiều Bảo Bối Đáng Yêu Của Lão Đại Hắc BangNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ