Chương 13

5.7K 337 23
                                    

Vương Nguyên ngay sau khi được Tần Hạo xử lí vết thương thì ngủ li bì từ tối đến tận trưa hôm sau mới tỉnh dậy. Vương Tuấn Khải một bước cũng không dời khỏi cậu. Dịch Dương Thiên Tỉ có tới mấy lần nhưng cậu đều đang ngủ nên không ở lại lâu, nói chuyện với Vương Tuấn Khải một chút rồi ra về, còn căn dặn hắn đủ điều, nào là không được kích động như vậy nữa, còn gì mà một lần như vậy nữa thì sẽ đưa Vương Nguyên trở về Anh luôn. Dịch Dương Thiên Tỉ y như một ông bố già lắm chuyện.

Vương Nguyên tỉnh dậy thì đã thấy Vương Tuấn Khải ngồi cạnh, cậu "hứ" một tiếng rồi quay mặt đi, không thèm nhìn mặt con người kia nữa.

"Tiểu Nguyên"-Hắn khẽ gọi.

"Không nghe."

"Nguyên Nguyên."

"Không nghe."

"Em đừng bướng nữa được không?"-Hắn thiểu não."Rốt cuộc là em vì chuyện của bọn Hoa Thần mà giận anh?"

Vương Nguyên không trả lời.

Hắn lên giường, chui vào trong chăn, định ôm cậu vào lòng.

"Đừng chạm vào người tôi."-Cậu lạnh lùng.

Hắn cố chấp ôm lấy cậu."Vương Nguyên, em đừng như thế nữa có được không? Như vậy anh rất khó chịu."

"Anh nghĩ tôi quan tâm hả?"

"Vương Nguyên, lần này anh phạt bọn Hoa Thần và Hoa Anh túc không có sai. Một lần bất cẩn là một lần chết. Trong thế giới của anh không tồn tại từ "bất cẩn". Nếu cứ tồn tại mãi từ "bất cẩn" như vậy, không biết đã chết bao nhiêu lần rồi. Bọn Hoa Thần và Hoa Anh Túc cũng vậy, tính mạng của họ, họ tự thân phải bảo vệ, không ai có thể bảo vệ giúp họ. Lần này họ sai vì họ bất cẩn, Vương Nguyên, em thương xót họ cũng không giúp gì được họ."-Hắn nói một mạch.

Vương Nguyên nghe hắn nói, im lặng. Đúng, hắn nói đúng, sống trong thế giới này, bất cẩn là dẫn đến cái chết. Nhưng cũng không thể vì thế mà phạt họ nặng như vậy được?

"Anh cũng không thể vì thế mà phạt họ nặng như vậy? Dù gì mọi chuyện cũng đều là do em muốn đi theo, họ không có lỗi."

"Anh không nói họ không có lỗi. Vương Nguyên, thế giới máu này, không có gì là công bằng cả."

Vương Nguyên nhìn hắn.

"Em tha thứ cho anh về vụ của Anh Túc tỉ tỉ."-Cậu nói."Nhưng em ghim vụ anh to tiếng với em."

"Anh xin lỗi."-Hắn hôn nhẹ lên trán cậu."Đói chưa?"

"Rất đói a~~~ , nguyên cả một ngày không ăn rồi đó."

"Ai kêu em bướng."-Hắn khẽ gắt."Nằm đây nhé, anh xuống nấu đồ ăn."

"Không muốn, em muốn xuống cùng anh."-Hắn mè nheo."Đi mà, em muốn xuống dưới."

Hắn thở dài, tiểu tổ tông này.

"Được rồi, đợi một chút."-Hắn xuống giường, mở tủ lấy một cái áo khoác mỏng ra, quay lại giường đã cậu dậy, mặc vào cho cậu rồi bế cậu xuống nhà.

[Longfic][Khải - Nguyên] Nuông Chiều Bảo Bối Đáng Yêu Của Lão Đại Hắc BangNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ