Nguyễn Bảo Uyên sải bước quanh các toà nhà cao tầng, cậu đi đi lại lại một hồi phát hiện ra, mình lạc thật rồi.
Gió đêm ùa về, hai bàn chân cậu đã lạnh buốt đến không còn cảm giác. Lòng bàn chân như giẫm phải băng, vừa đau vừa rát. Nguyễn Bảo Uyên xoa xoa tay, cố gắng tóm lấy chút hơi ấm phả ra từ khoang miệng mình.
Cậu không tin đây là 1000 năm sau, giờ thì tin rồi.
Nguyễn Bảo Uyên vén mái tóc đen nhánh liên tục tấp vào mặt, ngẩng đầu nhìn lên trời. Cậu thấy những toà nhà cao vút, thấy mây trời ngà ngà, thấy màn đêm bao trùm. Xa xa, toà công trường cao chót vót, thắp cái thứ đèn đỏ ma mị mà cậu chưa thấy bao giờ.
Cậu sải bước đi vòng quanh khu này một lần nữa, cố gắng tìm lối ra.
Dọc theo đường là các toà chung cư, công viên, khu vui chơi trẻ em, siêu thị, nhà hàng, đài phun nước,... có nơi đã tối đèn, có nơi lại không.
Nguyễn Bảo Uyên muốn vào hỏi họ một chút nhưng vào rồi thì biết nói gì ? Cậu đành đi tiếp.
Bàn chân trần nhanh nhẹn di chuyển trong bóng đêm, Nguyễn Bảo Uyên xét không thấy ai xung quanh mới ngó ngó nghiêng nghiêng, để lộ vẻ mặt hoang mang mù mịt.
Bỗng một ánh sáng từ đâu rọi tới, Nguyễn Bảo Uyên theo bản năng nheo mắt, đưa tay ra chắn, cậu thu lại vẻ khờ khạo ban nãy, lặng lẽ quan sát.
- "Cháu làm gì ở đây vậy?"
Người đàn ông trước mặt mặc đồng phục bảo vệ, mặt có hơi ửng đỏ say khướt, bước đi có chút loạng choạng. Một phần là vì ông đứng xa, một phần là vì bị cồn làm cho lu mờ lí trí, thuận miệng nói:
- "Con gái không nên đi chơi đêm đâu."
Nguyễn Bảo Uyên biết hắn tưởng lầm mình, bản thân cũng lười sửa lại. Cậu dãn mày, không đáp.
- "Cháu sống ở đâu."
- "B2017"
Nguyễn Bảo Uyên nhả bừa tên căn hộ Huỳnh Nam Phong, thực tế phải là "Cháu sống ở nhà kho căn hộ B2017." Hắn cũng không biết nên nói số nào, mới tập được vài câu theo cách ăn nói của Huỳnh Nam Phong.
- "Cháu mang thẻ không?"
Nguyễn Bảo Uyên nhớ tới động tác của hắn khi nãy, hình như mỗi lần muốn lên hay xuống đều phải quẹt thẻ, lắc lắc đầu.
- "Để bác đưa cháu lên."
Thấy động tác cậu hơi do dự, nửa muốn nửa không, ông nhíu mày, thấy được đứa bé trước mặt đi chân trần, mặc quần áo mỏng dính, hơi nhíu mày.
Nhà này ngược đãi con?
Lúc Nguyễn Bảo Uyên quay lưng đi theo ông, ông thấy được vết băng bó trên đầu con bé, dự cảm xấu đột ngột tăng lên.
Nguyễn Bảo Uyên theo chân ông, một lần nữa đứng trước cánh cửa gỗ dày cộp, vươn tay nhấn chuông.
.
Huỳnh Nam Phong chết lặng ở đó vài phút, khoé mắt thoáng giật giật, ngẩng lên nhìn cậu.
- Sao cậu lại vác xác về rồi?
![](https://img.wattpad.com/cover/263554083-288-k664685.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
Thổ Sen [END-BL]
General FictionTương truyền trên thế gian có một cây hoa kì lạ mang niên đại 1000 năm, mọc lên từ cơ thể một cặp đôi sau khi chết đi. Trùng hợp, cũng cái khoảng cách 1000 năm ấy, cánh cửa thông giữa hai thời đại được mở ra, hé lộ chân tướng đằng sau hàng loạt sự c...