Cuối tuần trước kỳ thi liên trường, gió lạnh đến từ phương Bắc kéo đến khiến nhiệt độ giảm xuống gần 10 độ.
Mẹ của Nhuế Thầm xin nghỉ phép ở cơ quan để đến trường thăm con trai của mình. Ngoài một chiếc chăn bông nặng năm cân ra, bà còn mang theo một bình giữ nhiệt đầy ắp canh nóng. Bà đến một cách bất ngờ, Nhuế Thầm thậm chí còn chưa kịp thu dọn đống sách báo trên bàn. Hoàn toàn không ngoài dự đoán, Nhuế Thầm trơ mắt nhìn mẹ mình vứt hết những thứ mà bà cho là không cần thiết vào túi bảo vệ môi trường.
"Đây là cái gì?" Mẹ nhặt một quyển truyện tranh đã bám bụi lên, cau mày hỏi.
Nhuế Thầm bưng hộp cơm, vội nói: "Mẹ đừng vứt cái này, là của Trang Á Ninh đấy." Trong lòng rất ngạc nhiên vì không biết quyển sách này để ở chỗ mình, hắn vội đặt canh xuống, đón lấy quyển truyện tranh rũ cho sạch lớp bụi, sau đó mới vứt đại lên bàn của Trang Á Ninh.
"Lưng còn đau không?" Khối rubik trong góc mẹ cũng vứt vào túi luôn.
Hắn bưng hộp cơm, lắc lắc đầu: "Không đau rồi ạ."
Không biết tại sao, bà liếc hắn một cái, nói với đầy không tin: "Thi xong đi bệnh viện, tìm bác Lan chụp X-Quang cho con rồi lấy kết quả về nhà cho ông ngoại xem."
"Vâng." Do ngồi quá lâu mà Nhuế Thầm chẳng thể thẳng lưng lên được, hắn rất muốn được về giường để nằm.
Bà dọn dẹp bàn xong lại mở tủ quần áo của Nhuế Thầm ra bới. Nhuế Thầm thấy mà chẳng ngăn cản được, chỉ đành nhìn bà ôm đống quần áo chưa bao giờ được gấp ra ném mạnh lên giường, và lại lôi ra gấp từng chiếc một.
Nhuế Thầm thấy bà kéo một chiếc áo sơ mi kẻ ca rô màu be sữa phối màu lam nhạt, hắn chớp chớp ngạc nhiên, không ngờ rằng mình acó chiếc áo này. Mẹ giũ chiếc áo nhăn nhúm, vừa gấp vừa hỏi: "Cậu bạn đó đâu rồi? Tên Tề Tương nhỉ?"
Khi mẹ đến, trong phòng còn có Âu Chí Minh và mình. Nhưng người bạn cùng phòng duy nhất cũng không thể chịu đựng được áp lực lớn mà phụ huynh mang đến, cậu bạn đã lấy cớ tự học mà đi trước rồi. Nhuế Thầm một thân một mình chịu đựng sự đãi ngộ còn chuyên nghiệp hơn cả bảo mẫu của mẹ, da đầu tê rần, nghe thấy bà hỏi đến Tề Tương, hắn không khỏi sửng sốt: "Chắc cậu ấy vẫn đang ở nhà nghỉ ngơi."
"Nghe bà ngoại con bảo là giờ bạn đó cũng không ở ngoại trú nữa. Nhà trường sắp xếp ký túc xá rồi à? Ở cùng với các bạn trong lớp hả?" Mẹ ôm một chiếc áo len, bứt chỗ xổ lông trên ấy đi.
"Chưa, vốn dĩ ngoài những người ở ngoại trú ra thì năm phòng ký túc vừa đủ người. Cô chủ nhiệm sắp xếp cậu ấy vào giường trống ở ký túc của lớp khác rồi." Nhuế Thầm nhìn gương mặt mẹ khi mẹ cúi đầu phủi lông, ngẫm nghĩ rồi vẫn nói sự thật, "Mà năm sau Tần Tự sẽ ra nước ngoài, giờ không còn ở ký túc xá nữa, Trang Á Ninh thì phải đi Bắc Kinh thi, giường cũng sẽ để trống mấy ngày. Bọn con nói với cô chủ nhiệm là Tề Tương trở lại sẽ ở phòng này, cô ấy cũng đồng ý rồi."
Mẹ phủi lông trên đầu ngón tay đi, gật gật đầu, cũng chẳng biết có để tâm chuyện này hay không. "Thế cũng tốt. Dù sao thì xảy ra chuyện như vậy, chắc chắn các học sinh khác sẽ xì xào bàn tán. Quen với các bạn lớp mình, dù thế nào thì cũng sẽ được quan tâm đôi chút. À, phải rồi, "Bà dừng lại rồi nói, "Chuyện bạn đó thích con trai, bọn con biết từ lâu rồi phải không?"
BẠN ĐANG ĐỌC
Đồng hao - Miêu Đại Phu
General Fiction"Vào học kỳ hai lớp 10, lớp mà Nhuế Thầm đang học có một học sinh chuyển trường đến tên là Tề Tương." - Miêu Đại Phu