Chương 08

652 42 3
                                    

Bởi vì tối hôm trước hơn một giờ mới đi ngủ nên khi tiếng chuông báo vang lên vào sáng ngày hôm sau, Nhuế Thầm không tài nào bò dậy nổi. Nhưng tiếng chuông của nhà trường chẳng thể đập một phát là tắt ngay như đồng hồ báo thức. Nương theo các bạn cùng phòng đang lũ lượt rời giường đi làm vệ sinh cá nhân, Nhuế Thầm cũng không thể không nhắm mắt dậy tìm quần áo mặc vào. 

Hắn là người cuối cùng rời phòng, trước khi đi đưa mắt nhìn một cái, thấy Tề Tương vẫn còn đang ngủ trên giường, trong lòng không khỏi hơi bị ghen tị. Bị thương thì tốt rồi, ngay cả chạy thể dục buổi sáng cũng được miễn luôn. 

Một tốp người tập chung ở sân vận động, ngoại trừ Tề Tương ra thì không thiếu một ai. Họ chạy theo uỷ viên thể dục đang dẫn đầu và vòng qua đường chạy. Nhưng đội ngũ chẳng mấy chốc đã lỏng lẻo, đâu cũng loạn hết cả lên. Nhuế Thầm từ tốn chạy cuối, vẫn không nhịn nổi mà cứ ngáp liên tục. 

Hoàng Trùng Dương ban đầu chạy ở phía trước, thấy hắn rớt xuống cuối cùng thì bèn thả chậm bước chân lại đợi hắn. Đằng sau cũng nhanh chóng có mấy cậu con trai theo tới, rồi nói về chuyện ẩu đả đánh nhau tối ngày hôm qua. 

Trong đó cũng có người chứng kiến toàn bộ sự việc, khi hỏi kỹ càng thì cuối cùng đã biết được nguyên nhân ẩu đả. 

Con người Lăng Đồng Bân, bản thân tính tình dễ nóng nảy, phát ngôn cũng tương đối tuỳ tiện, mồm miệng không che đậy, động tí là mang các bạn học ra làm trò cười. Mọi người đã chẳng lạ gì nữa. Nhưng dù gì Tề Tương cũng là học sinh chuyển trường, thể nào cũng sẽ không thích ứng được. 

Đại loại là thành tích thi giữa kỳ của cả hai người đều rất tệ, thành thử tâm trạng cũng chẳng hề tốt. Lần này Lăng Đồng Bân còn đội sổ, thấy bảng điểm, về đến ký túc xá gặp ai tặng luôn người đó sắc mặt khó coi, những người khác đều ngại dính vào. Trong khi Tề Tương thì vẫn đang gọi điện thoại trong nhà vệ sinh. Lăng Đồng Bân kêu cậu tận mấy lần, mà cậu vẫn chậm chạp mãi không chịu ra. 

Bấy giờ Lăng Đồng Bân mắng Tề Tương không phải là đàn ông con trai, làm việc thì lằng nhà lằng nhằng, nói chuyện cũng lải nhà lải nhải. Giống y mấy đứa con gái ấy. Không biết là Tề Tương vô tình hay cố ý, chẳng hề phản ứng lại cậu ta. Mà là đi ngang qua cạnh cậu ta, điềm nhiên gọi điện thoại của mình. 

Lăng Đồng Bân nổi đóa giật lấy điện thoại của cậu ném vào trong chậu nước đầy bọt bột giặt. Đây là một cơ hội khiến hai người chưa nói hai lời đã động tay động chân.

"Lúc đó tao còn đang nhắn tin trên giường, chưa gì đã đánh nhau tơi bời rồi." Người chứng kiến đầu tiên nói, "Thể trạng của Lăng Đồng Bân không đùa được đâu. Khi đó chỉ có mỗi mình tao, còn bị đẩy lên trên cả mặt đất. May mà bọn nó về nhanh đấy."

Lăng Đồng Bân là tiền đạo đội bóng đá của ban tự nhiên, loại thân hình thư sinh yếu đuối như Tề Tương tuyệt nhiên đấu không lại. Nói mới để ý, lực đánh của Tề Tương có thể ngang nhau với cậu ta, chỉ bị bong gân thôi, cũng coi như là vạn hạnh trong bất hạnh.

Hoàng Trùng Dương nhìn Lăng Đồng Bân đang chạy xa xa phía trước, đánh giá: "Việc xin lỗi cá chắc là không đơn giản đâu. Tao thấy Tề Tương cũng có chỗ sai."

Đồng hao - Miêu Đại PhuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ