Mẹ sẽ lên xe vào buổi trưa, không đợi ăn trưa mà mẹ đã đi trước rồi. Dù bà nói không cần, nhưng bà ngoại vẫn chuẩn bị cho bà đồ ăn tiện ăn trên đường. Vì đồ trên xe đắt, hơn nữa cũng chưa chắc đã ngon.
Bà không thay đổi được ý định của mẹ mình nên chỉ đành chen vào nhà bếp, nói: "Con làm là được rồi! Làm bữa trưa cho mọi người rồi đi, con tự mang đi theo ít rau là được. Ôi, mẹ cứ ra ngoài đi, để con làm cho!"
Nhìn bà ngoại bị ép ra khỏi nhà bếp, Nhuế Thầm mở lời hỏi có cần giúp gì không. Mẹ hắn tất bật trong bếp nhưng miệng lại bảo hắn đi chơi đi, đừng có mà gây thêm phiền phức cho mình. Hắn uể oải trở lại ngồi ăn quýt ở phòng khách, nghe Tề Tương ghé bên vành tai hắn hỏi: "Tính cậu giống bố cậu hơn nhỉ?"
Hắn bỏ một múi quýt vào miệng, khẽ gật đầu đồng ý. Thấy hắn trưng vẻ mặt đau khổ, Tề Tương nhịn cười mà đón lấy quýt hắn đưa sang.
Mặc dù Nhuế Thầm vừa mới ngỏ ý tiễn mẹ ra ga xe lửa thì bị mẹ chặn họng ngay tức thì. Nhưng nhờ có ông ngoại nói giúp, hắn vẫn tiễn mẹ ra cổng khu chung cư.
"Trước đây có thấy con tiễn bao giờ đâu, tự dưng tốt thế làm mẹ tưởng con làm chuyện gì có lỗi với mẹ đấy." Nói xong, bà kiễng chân ngó xem có chiếc xe trống nào đi qua hay không.
Nhuế Thầm xấu hổ, thầm nghĩ nếu nói không phải thì chắc chắn sẽ bị nói, nên hắn chỉ cười trừ. Thị lực của hắn rất tốt, chẳng mấy chốc đã trông thấy có xe trống tới, hắn tức thì chạy sang vẫy xe.
Hành lý của mẹ rất đơn giản, chỉ một chiếc túi du lịch bé. Bà vứt hành lý vào chỗ ngồi sau. Trước khi lên xe, bà đánh giá đứa con trai của mình bằng một vẻ mặt đầy hoài nghi. Chợt bà bước lên phía trước bẻ cổ áo sơ mi của hắn ra.
Nhuế Thầm lùi về sau nửa bước theo phản xạ có điều kiện. Bỗng nhớ ra dấu hôn mà Tề Tương để lại mấy ngày trước vẫn chưa hết, lòng hắn căng thẳng vô cùng, cả khuôn mặt cứng đờ.
Mẹ ngửa mặt lên nhìn hắn, ánh mắt sâu hoắm. Hắn không sao nhìn vào mắt bà mà lặng lẽ cúi đầu xuống. Mẹ hé môi, hồi lâu không nói gì. Khi Nhuế Thầm đang định mở miệng, bà chặn hắn lại bằng ánh mắt, rồi bà hít sâu, nói: "Đừng có mù quáng quá."
Nhuế Thầm chẳng biết phải lĩnh hội ý nghĩa sâu xa năm chữ này như thế nào nữa, hắn cắn răng, chỉ có thể trơ mắt nhìn mẹ ngồi vào trong xe taxi.
Nhìn theo chiếc xe chở mẹ rời đi giữa cái nắng chang chang của buổi trưa, Nhuế Thầm chỉ cảm thấy ánh nắng hiếm hoi trong mùa đông này vẫn thật lạnh giá. Hắn mím môi, hít thở sâu hai lần, muốn quên đi, nhưng biểu cảm lúc nói chuyện của mẹ lại lặp đi lặp lại trong đầu hắn, khiến hắn bỗng chốc rét run khắp người.
Từ hồi còn rất bé, câu mà Nhuế Thầm được nghe nhiều nhất từ phụ huynh là "Con hãy nghĩ cho rõ ràng", như tất cả mọi hậu quả đều nên do hắn tự một mình gánh chịu vậy.
Dù bình thường mẹ luôn hách dịch hắn, nhưng khi thật sự liên quan đến quyết định của hắn thì cuối cùng bà vẫn để Nhuế Thầm tự quyết. Còn bố thì hầu như lúc nào cũng nói một cậu sau khi hắn đưa ra quyết định: "Con phải kiên trì đến cùng đấy."
BẠN ĐANG ĐỌC
Đồng hao - Miêu Đại Phu
General Fiction"Vào học kỳ hai lớp 10, lớp mà Nhuế Thầm đang học có một học sinh chuyển trường đến tên là Tề Tương." - Miêu Đại Phu