Chương 74

289 20 0
                                    

"Còn chưa đến 80 ngày nữa là thi Đại học rồi, giữ gìn sức khỏe là điều quan trọng hàng đầu. Lần trước cô bảo với các em là đừng vận động mạnh, nhưng vẫn phải thư giãn gân cốt, tăng cường sức đề kháng cũng rất quan trọng. Nếu đến lúc thi Đại học cũng như kỳ thi lần này thì sẽ vô cùng bất lợi." Bởi vì thành tích kỳ thi liên trường lần hai mà cô Tôn gọi riêng Nhuế Thầm đến phòng giáo viên nói chuyện, "Nhuế Thầm, em có đang nghe không đấy?"

Nhuế Thầm nhìn cái cây mới nhú những chồi non ngoài cửa sổ, nghe vậy thì lúng túng hoàn hồn. Thấy cô Tôn cau mày tỏ rõ sự tức giận, hắn chỉ cười trừ.

Cô chủ nhiệm cau chặt hàng lông mày, cô lờ mờ cảm thấy cậu học sinh này có đôi khi rất tự cao mà không thèm tôn trọng trưởng bối. Dằn lại nỗi bực tức, cô gập ngón tay gõ lên bài thi Toán của Nhuế Thầm, nói: "Em nghĩ cho kỹ đi, thi Đại học với điểm số thế này sao mà thi đỗ Đại học Thanh Hoa với Đại học Bắc Kinh hả?"

Vẫn chẳng nhìn thấy vẻ chú tâm trên mặt Nhuế Thầm, cô không chịu được mà nói tiếp: "Nhuế Thầm, có những lúc em phải hơi để ý đến ánh mắt của những người xung quanh. Tất cả mọi người đều biết tương lai em sẽ đi con đường gì. Nếu như em tự vấp ngã, tới lúc ấy sẽ thảm bại lắm."

Tất cả các giáo viên khác trong phòng giáo viên đều lặng lẽ làm việc của mình chứ không lên tiếng. Thỉnh thoảng có giáo viên tò mò mà nhìn Nhuế Thầm một cái, nhưng không mở lời giúp hắn tránh lúng túng. Chẳng biết là có phải mỗi tháng vào mấy ngày đèn đỏ thì cô mới gắt như vậy không nữa. Nhuế Thầm thầm nghĩ như vậy trong lòng, hắn cũng chẳng vui vẻ gì. Nhưng hắn không tỏ vẻ mặt bực tức, bởi vì như vậy chắc chắn sẽ phải bị dạy dỗ thêm một trận nữa. Thế nên hắn ngoan ngoãn gật đầu: "Thưa cô, em biết rồi ạ. Em sẽ chú ý."

Hắn những tưởng không phản kháng, không phản bác lại thì sẽ được cô chủ nhiệm thả về. Nào ngờ cô chủ nhiệm vẫn như có chuyện muốn nói với hắn vậy, cô đánh mắt sang bên cạnh: "Em bê một cái ghế sang đây ngồi đi."

Vừa nghe cô nói vậy là Nhuế Thầm biết rằng mình không rời khỏi đây được nữa. Lúc quay người đi bê ghế, Nhuế Thầm thầm thở dài. Hắn bê ghế sang ngồi cạnh cô chủ nhiệm, đặt hai tay lên gối với một dáng vẻ sắp được dạy dỗ.

Cô Tôn liếm môi, vì buổi sáng chưa bôi kem dưỡng nên trông môi cô rất nhợt nhạt, đường vân môi hiện rõ ràng. Cô ngẫm nghĩ một lúc rồi hỏi: "Em với Tề Tương là thế nào đấy?"

"Cô Tôn." Nghe được câu hỏi này, Nhuế Thầm bật lên cách xưng hô này theo phản xạ có điều kiện. Như câu nói của tất cả mọi người lớn trước khi phát biểu, họ gọi tên một cách vô cùng nghiêm túc, như thể muốn mời đối phương hãy nghe lời họ nói vậy. Cô chủ nhiệm ngỡ ngàng, phút chốc mặt cô đỏ bừng lên. Nói xong chính Nhuế Thầm cũng sửng sốt, cô giáo nhìn hắn với vẻ mặt cực kỳ ngạc nhiên. Né tránh khỏi ánh mắt của cô, hắn vội vàng đứng dậy, nói: "Em về tự học đây ạ."

Không đợi cô chủ nhiệm gọi hắn lại, Nhuế Thầm rời khỏi phòng giáo viên với tốc độ nhanh nhất có thể. Lúc ra được rồi, hắn trút một tiếng thở phào rồi lau mồ hôi không có thực trên trán. May thay cô không đuổi theo, Nhuế Thầm lo lắng rằng cô sẽ gọi điện cho nhà mình trong cơn giận dữ, đến lúc ấy lại phải đau đầu.

Đồng hao - Miêu Đại PhuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ