Thẩm Huyền Quân bị gió xuân thổi vào người có hơi lạnh, dưới chân núi là một con suối dài nước trong veo nhìn thấy cả sỏi. Lần này trở lại ngọn đồi đã không còn đơn điệu, hai bên bờ đầy liễu xanh, không khí thanh nhàn.
Nguyên Dương lăn xăn cầm nhánh cây đã vót nhọn lội suối bắt cá.
Y biết suối trong khó có cá nhưng không muốn làm nó mất hứng liền tìm một tảng đá bên suối ngồi. Dưới ánh hoàng hôn gương mặt y thêm phần hồng hào đầy sức sống, chân ngọc hơi lay động dưới làn nước. Tưởng Hoàng hái một ít trái cây trong rừng trở lại chọn đầy quả ngon: "Ta đã rửa sạch rồi ngọt lắm."
Thẩm Huyền Quân nhận lấy nhưng không ăn, bỗng nhớ ngày xưa hắn lặn lội đường xa chạy ra chiến trận chỉ để mang y một túi trái cây hái vội, nhắc nhở y không được bỏ bữa. Cái gọi là 'ngàn dặm đưa lông ngỗng, lễ nhẹ nhưng ân tình sâu nặng' ấy, đến giờ y vẫn thấy như nằm mộng.
Hoàng hôn diễm lệ buông lơi Tưởng Hoàng cũng muốn ngâm nước liền cởi hài, bỗng tay chạm lên chân y: "Đã thoa thuốc mấy ngày rồi còn chưa bong sẹo sao?"
Thẩm Huyền Quân rút chân lại.
Tưởng Hoàng hoài nghi không biết y có thoa thuốc hay không: "Cao dược ta mang đến ca ca không dùng sao?"
Y không cho hắn chạm tới người mình, vết sẹo trên tay hắn bôi thuốc thường đã mờ dần bong ra gần hết. Không giống như những vết thương chồng chéo dưới chân, gió xuân ấm áp nhưng lòng hắn lạnh ngắt: "Phải thoa thuốc thường mới tốt, thời gian sau sẽ trắng trẻo trơn nhẵn như ngày xưa!"
Môi Thẩm Huyền Quân nở nụ cười nhợt nhạt: "Cũng không khác gì nhau."
Tưởng Hoàng hơi mím môi không nói được lời nào, tự nhủ phải tìm cách thoa thuốc cho y thường xuyên.
Nguyên Dương lội nước trở lại, má phồng lên: "Hức, bọn chúng bơi nhanh quá chạy hết trơn."
Thẩm Huyền Quân xoa đầu nó: "Không sao, ta đi cùng con."
Không ngờ trong suối thật sự có cá, con nào cũng to ú, biết đâu do hắn sắp xếp sai người thả từ trước.
Bên suối liễu xanh như vẫy gọi trong gió, Tưởng Hoàng theo sau họ ngắm nhìn.
Khoảnh khắc thanh bình này không biết bao giờ mới tìm lại.
Căn nhà nhỏ bên đồi vẫn như cũ không hề có gì thay đổi, tán cây che nửa sân đang đơm hoa. Bên ngoài hàng rào trúc hoa dại leo quấn quanh, hoa nở xum xuê từng chùm. Khoảnh sân được quét dọn thường xuyên không có bất cứ lá khô nào, vườn thảo dược vẫn tươi tốt như cũ.
Tưởng Hoàng đi trước mở cửa rào, hơi ngoái đầu nhìn y mong chờ.
Thẩm Huyền Quân trì trệ đi phía sau gió thổi tóc mai phớt qua mặt y che giấu tang thương. Y chưa từng nghĩ mình sẽ quay lại chốn này, đã từng ngoảnh lại vô số lần chờ một ngày thoát khỏi ác mộng. Cuối cùng con ác thú này quá lớn y thua thảm hại không còn sức chống đỡ.
Ở ngoài hàng rào một đoạn có hai cây lê chỉ cao lưng chừng nhưng cành lá tươi tốt, bên trên treo một cái đu dây đung đưa. Mỗi khi gió thổi cành lá va vào nhau xào xạc, lá rơi bay đầy. Vừa rồi còn sạch sẽ mới đó đã có bụi bặm rồi...
BẠN ĐANG ĐỌC
[ĐM] Khói Hoa Lãnh Cung
Ficción GeneralTên Tác Phẩm: Khói Hoa Lãnh Cung (Ngọc Vỡ) Thể loại: Nam x Nam, Chiếm hữu giam cầm, sinh tử văn, ngược, tam kiếp, huyền huyễn, tiên hiệp, ngược, âm mưu, (GE) CP: Lục Minh Quy x Thẩm Huyền Quân Au: Thanh Uẩn Tương Ly Thẩm Huyền Quân sống như nô lệ c...