Quyển 5 Chương 18: Người Vẫn Thế, Tình Vẫn Thế, Kiếp Này Kiếp Trước, Ai Phụ Ai 6

135 81 0
                                    

Hái được một bông hoa rồi, Tưởng Hoàng và Phương Dao dành thời gian nghiên cứu tính chất của hoa. Phương Dao nghĩ đến tâm trạng của hoàng thượng suy sụp, tự dày vò mình mấy ngày qua, mượn cớ lần này bảo hắn tạm rời xa Thẩm Huyền Quân: "Trước mắt phải luyện hóa tránh hoa héo tàn, người am hiểu dược tính, hoa này lại có độc. Chi bằng đến miếu hoang ở ngoài thành bế quan tinh luyện."

Tưởng Hoàng cười nhạt: "Hoàng Uyên bảo hái hoa trước khi tàn không cần tinh luyện. Ta biết ngươi nghĩ gì, nếu cần ở đây vẫn áp chế dược độc của hoa được." 

Lúc nào bên cạnh ca ca cũng có Lục Minh Quy kè kè bên cạnh, hắn không muốn nhìn thấy họ nhu tình ngọt ngào. Nếu tránh mặt, tâm trí hỗn loạn không ngừng mường tượng xem họ đang làm gì, ôm ấp thế nào, môi hôn dịu dàng ca ca dành cho người kia có giống như từng trao cho hắn. Hình ảnh hai người họ đêm đêm nồng nàn ám ảnh hắn, giày vò tinh thần hắn đến kiệt quệ, hắn đã nghĩ đến rất nhiều cách, dần nhận ra cứ vào ngày mười lăm đến mười tám, Lục Minh Quy sẽ vào động bế quan không ra.

Những lúc như thế sắc mặt Lục Minh Quy rất tệ, hành động chậm chạp hơn. Ngoài động canh giữ nghiêm ngặt, đáng nghi hơn là có một luồng ma khí đáng sợ bao vây. Đều đặn mỗi tháng đều làm như thế, thời gian trong ảo cảnh có trôi nhanh đến đâu việc bế quan vẫn không bị gián đoạn, thời gian theo đó chững lại, cứ như đang hỗ trợ cho kẻ kia luyện công.
Tưởng Hoàng tự hỏi việc này bắt đầu từ bao giờ, không thể lúc đánh trận quan trọng lại xin nghỉ phép, nếu hắn nhân lúc Lục Minh Quy điều khí đâm một nhát…

"Phương Dao, tìm cho ta một bộ da."

Phương Dao giật nảy mình nghĩ đến việc nhập hồn, nhưng không dám khẳng định, nhập hồn để lại rất nhiều hậu họa, trong huyễn mộng lấy đâu ra bộ da thích hợp chứ?

"Người định làm gì?"

"Ta phải nhập hồn làm một chuyện quan trọng." 

Tưởng Hoàng không để Phương Dao từ chối, dùng quyền hành đè bẹp ý nghĩ muốn ngăn cản. Khuyên răn hết lời không được, Phương Dao rời đi tìm người có bát tự phù hợp, chỉ mong hoàng thượng đừng liều mạng.

Lục Minh Quy trở về phòng đúng lúc Thẩm Huyền Quân nghe Xuân Hoa kể lại chuyện trong phủ, nghe tới mấy trò của Thu Nguyệt không khỏi dở khóc dở cười: "Suốt ngày đọc mấy trang sách thêu dệt bên ngoài, trong đầu muội ấy còn chứa cái quỷ gì nữa hả? Hứa hẹn lung tung với người ta, hừ lát nữa bắt chép nội quy." 

Nói xong nghe thấy ngoài cửa có tiếng cười quen thuộc, Thẩm Huyền Quân trừng mắt với người đang mở cửa vào phòng: "Ai cho đệ nghe lén?"

Lục Minh Quy sà xuống bên cạnh y nằm ôm lấy người, ngón tay quấn nhẹ lọn tóc mềm mại của ai kia: "Giờ ta mới biết ca ca nói không ghen là dùng khổ nhục kế, muốn mượn tay ta đem bán những người chứng mắt kia ra khỏi phủ." Hắn cười rộ lên: "Không cần phiền phức như thế, ca ca nói một tiếng ta trói người đem đi bán hết."

Thẩm Huyền Quân liếc mắt: "Cả đệ cũng hùa theo nữa à? Nhìn mặt đệ có vẻ hí hửng nhỉ, đệ vui vì Phấn Kiều sắp đến đây hay là vui vì tin đồn này lan ra, người khác mắng ta chỉ biết ghen ghét, dùng mọi thủ đoạn giữ đệ ở bên cạnh."

[ĐM] Khói Hoa Lãnh CungNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ