Quyển 3 Chương 4: Sủng Ái (4)

1.1K 150 28
                                    

Thẩm Huyền Quân rất nhanh sốc lại tinh thần, tiết trời ngày càng nắng. Tưởng Hoàng muốn đi hành cung tránh nóng, Tiểu Tây vì thế mà mệt bở hơi tai thứ gì cũng muốn mang theo. Đau đầu nhất là hai bồn hoa sen lớn kia nàng làm sao mang theo đây?

"Hoàng thượng nói phải chăm sóc nó cẩn thận, người xem đã bắt đầu có nụ hoa rồi. Muốn mang nó theo phải thêm một cỗ xe nữa." Nàng chống tay bên eo thở hồng hộc mấy hơi: "Quần áo, thuốc thang, còn có..."

"Ngươi mang theo quần áo và bạc là được." Thẩm Huyền Quân chỉ số bạc trắng đặt trên mấy khay gỗ đàn, đây là bổng lộc phủ nội vụ vừa mang tới phân phát. Y ở trong cung này đã gần nửa năm, không hiểu sao họ 'bỗng nhớ ra' phải phát bạc cho y.

"Nô tỳ sẽ mang theo mà." Nàng không hiểu hoàng thượng đối với công tử thân tình rõ rệt. Người ân sủng vô hạn muốn gì được nấy, số bạc kia sao so được với mấy loại ngọc quý hoàng thượng mang đến? Công tử lại đối với số bạc trắng này vô cùng quý trọng, vừa nhận đã dùng khăn tay ra lau thật cẩn thận, ánh mắt sáng ngời.

Từ lúc bắt đầu hầu hạ đến nay Tiểu Tây chưa từng thấy công tử vui vẻ như thế, sắp đi sắp lại số bạc trên khay.

Sáng sớm, Tưởng Hoàng rón rén rời giường để Trương công công hầu mặc y phục. Bên ngoài xe ngựa đã chuẩn bị xong xuôi, hắn quấn Thẩm Huyền Quân đang ngủ say vào trong chăn, ôm ra xe. Bên trong xe ngựa lót thảm lông dày tránh dằn xóc, hắn nhét gối mềm cho y ôm rồi khẽ dặn dò: "Đi chậm thôi."

Hắn ở điện Kiền Chính, để y ở bên Liên Hoa đình. Nơi đó vừa gần chỗ hoàng thượng vừa được bao bọc trong giàn hoa xanh biếc. Hành lang uốn khúc dẫn ra đình viện hình trăng tròn, mái cong trùng điệp nhuốm hương hoa.

Trong điện bày trí đơn giản, vì ở giữa hồ hơi nước nhẹ cánh song sa mỏng như khói. Mỗi khi chiều tà mặt hồ đổi màu phản chiếu ánh sáng lấp lánh, gió thổi khói lục trên tầng không vi vu mát rượi. Là cảnh sắc mát mẻ thanh bình mà y rất yêu thích. Hắn cho người chuẩn bị trước ghế mềm tử đàn đặt bên lan can nhìn ra phía núi non ngắm cảnh. Bên trên đặt mấy quyển sách y hay đọc, trà hoa, bánh bạch ngọc.

Sau khi xem qua vài bản tấu chương, hắn đến chỗ y dùng bữa.

"Uống chén đậu xanh nấu tim sen cho mát."

Thẩm Huyền Quân cười cực nhu hòa dịu dàng đón lấy, gần đây y đối với hắn rất nhượng bộ. Trong lòng hắn rất vui nghĩ đến dần dà y sẽ quên những chuyện buồn trước kia, mở lòng với hắn. Họ có thể cùng nhau nắm tay đi đến bến bờ hạnh phúc...

Tiểu Tây do dự không biết nên vào hay không, cầm chén thuốc vừa rót trên tay cẩn thận suy nghĩ một lát. Ngửi thấy mùi thuốc thoang thoảng hắn nhìn ra cửa cảnh giác: "Ca ca thấy không khỏe sao? Ngươi mang thuốc vào đây cho ta xem."

Nghe nhắc đến nàng liền bước vào, mỗi ngày công tử đều uống một chén chính nàng cũng không biết là thuốc gì.

Nàng càng bước gần tim hắn càng nhói lên, lập tức giành lấy chén thuốc ngửi. Trong mắt xuất hiện bi thương phẫn hận, tay cầm chén thuốc run rẩy một hồi. Chất lỏng còn nóng kia sánh ra ướt đẫm tay, hắn không hề thấy nóng rát, nơi đáy lòng đau âm ỉ.

[ĐM] Khói Hoa Lãnh CungNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ