Chương đặc biệt - Năm mới

354 37 7
                                    

Xin chào!!! Mình là Trúc Dân.
Vì mấy chương sắp tới chỉ toàn đau thương, mà năm mới thì nên để không khí vui vẻ chan hòa nhỉ? Thế là mình quyết định cho ra đời chương truyện này nè. Đây cũng có thể được xem là một chương ngoại truyện.

Xàm xàm, ngọt ngọt xí cho đỡ khô khan. Mong là các bạn sẽ thích.

Nhân dịp năm mới, mình cũng xin chúc các bạn độc giả, cùng gia đình có một cái Tết đoàn viên yên ấm, cả năm luôn hạnh phúc sum vầy và bình an. Cầu mong mọi điều tốt đẹp nhất đều đến với bạn.

_______

"Anh về rồi. Em đợi lâu lắm đấy."

"Ừ. Anh về rồi."

Tôi về cùng em, một căn nhà gỗ nhỏ nằm giữa một thảo nguyên, trải dài ngoài kia là thảm cỏ xanh mướt nhuộm chút sắc hoa xuân. Đó là một ngày nắng đẹp, là một nơi đã khiến cho tôi an lòng mà mỉm cười.

Rồi em đột ngột bỏ đi đâu đó, tôi nhất thời không biết mình phải nên làm gì. Mọi chuyện vẫn thật quá, đây có lẽ không phải là mơ.

"Levi!"

Em nhảy đến trước mặt tôi, bày vẻ mặt ngây ngô với đôi ngươi xám trong ánh lên dưới nắng. Chiếc váy trắng giản đơn phủ ngang đầu gối em, để hở đôi vai thon gầy. Em nâng tà váy, nhẹ xoay người. Ánh nắng chói chang nhẹ lách qua lớp lụa mỏng như làn sương, thiên thần.

"Đẹp không?"

"Ừ. Tạm."

Tất nhiên là đẹp rồi, cực kỳ đẹp. Nhưng nếu em dám vác bộ đồ này xuống phố thì coi chừng tôi.

"Vậy là đẹp nhỉ?"

Em cười, lòng tôi đã không còn chua xót, vì nụ cười em chứa đựng cả nắng chói chang, cả sự tuyệt diệu nhất trên thế giới này.

"Levi. Em muốn ăn bánh ngọt."

Tôi cứ nghĩ là em không thích mấy loại bánh đó. Gì đây? Sao tự dưng đổi khẩu vị nhanh vậy?

"Có sẵn bột chứ?"

"Vâng. Em đã chuẩn bị đầy đủ."

"Vậy em dọn nhà đi. Anh sẽ làm bánh."

"Em mới vừa dọn xong đấy. Ngày nào em cũng dọn dẹp sạch sẽ chờ anh về."

Em đã đợi tôi, dõi theo tôi, một mình và cô độc trong những năm dài đằng đẳng. Dù em không nói nhưng tôi biết em đã tủi thân rất nhiều, thương em, thật muốn ôm lấy em mà dỗ dành. Và cuối cùng tôi cũng có thể thoải mái ôm em vào lòng mà chẳng còn ngại ngần gì nữa, chẳng thiết mấy trách nhiệm gồng gánh trên "đôi cánh tự do".

"Xin lỗi, đã để em đợi lâu."

Em lắc đầu, vùi sâu vào lòng tôi. Chết tiệt, mặt tôi nóng quá. Tôi thậm chí có thể nghe rõ tiếng thình thịch trong lòng ngực mình.

"...nhưng cái nhà này vẫn phải dọn lại nhé."

Em hậm hực đẩy tôi ra. Ha, em vẫn vậy, đã bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn còn trẻ con như ngày nào.

"Em lỡ mặc đồ đẹp thế này rồi..."

Em bày vẻ nũng nịu, tôi thật muốn trêu em.

[Attack On Titan] Không Thể Thay ĐổiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ