58.5. Người Bệnh.

320 22 0
                                    

Tôi không thích nằm yên một chỗ, nhất là trong căn phòng nhỏ bé không có lấy một tia nắng này. Ngoài cái ánh đèn dầu phập phồng loe lói và nhòe dần trong mắt tôi, thì chẳng còn gì cả.

Tôi không thích nằm yên một chỗ, đầu tôi sẽ bắt đầu nặng trĩu và đám kí ức kéo nhau ùa tới.

Tôi nhớ về mẹ, tôi nhớ cái cách mẹ dịu dàng vuốt mái tóc tôi.
Tôi nhớ căn phòng bừa bộn và sặc mùi thuốc lá mỗi khi tôi đi mua bánh mì về.
Tôi nhớ những tiếng ho vang vọng trong đêm vắng. Cả hơi thở nặng nề ngày mẹ bỏ lại tôi.

"Levi... con phải sống tốt."

Có lẽ nhờ câu nói đó mà tôi đã sống, vẫn sống dẫu chẳng có gì trong bụng cả tuần liền. Cho đến khi mẹ tôi chỉ còn là một cái xác khô, tôi vẫn sống một cách dai dẳng như thế, sống chẳng biết vì điều gì.

Tôi nhớ bóng dáng cao lớn của lão Kenny và ánh mắt thất thần của lão khi nhìn vào cái xác mẹ tôi, nhưng tất cả những gì lão làm là cố tỏ ra cợt nhã để che giấu nỗi chua xót đang cuộn cào bên trong lão.
Lão vác tôi trên vai và quần áo lão tanh mùi máu. Lão bất lực nhìn tôi ngoặm lấy ổ bánh mì. Lão dạy tôi cách "chào hỏi" những người khác. Và cuối cùng, lão lại bỏ tôi cùng với chiếc hộp đen tuyền chứa thứ thuốc hóa Titan.

Tôi nhớ ánh mắt đỏ lừ của con quái dị, hàm răng chó chết của nó còn đang giữ chặt nửa thân trên của Farlan. Tôi nhớ những giọt nước mưa và dòng máu đỏ tươi đang gột rửa ánh mắt trong trẻo của Isabel, khiến ánh mắt đó trở nên vô hồn.

Tôi nhớ...

"Chị Hange, đây là cây thuốc phiện."

Giọng em đã kéo tôi ra khỏi cơn mê dai dẳng, chết tiệt, tôi muốn gặp em, tôi muốn được ôm lấy em, Salus...

"Quao, cảm ơn em nhiều lắm! Đúng là chỉ có em hiểu ý chị mà."

Tôi nghe giọng tên hâm kia xa dần. Hình như em và Hange đi rồi, họ chỉ vô tình lướt ngang đây thôi. Tự dưng tôi lại thấy lòng mình trống rỗng, con tim như bị hụt mất một nhịp và cảm giác cô đơn lại ùa đến.

Cuối cùng thì em cũng đã đến và cứu rỗi tâm hồn mục rữa này của tôi. Tôi muốn ngồi dậy nhưng cơ thể nặng trĩu này đang chống đối lại tôi.
Mẹ nó, khó chịu thật. Cảm giác quái quỷ gì chẳng biết nữa.

"Levi, anh khoan hãy ngồi dậy."

Em vội bỏ khay thức ăn lên bàn, chạy đến đỡ lấy tôi. Tôi thấy cơ thể mình nóng dần lên.

"Anh bị sốt rồi!"

Sốt? Tôi mà cũng có cái ngày này sao? Chắc chắn không đâu.

"Không phải..."

Cổ họng tôi như bỏng rát, chưa đợi tôi nói hết đã ép tôi phải ho sặc sụa. Mẹ khiếp.

"Levi!"

Em dịu dàng vỗ lưng tôi, dịu dàng quá, dịu dàng đến mức tấm lưng chai lì này xuýt mềm nhũn ra.

Em lo lắng nhìn tôi, đôi chân mày ấy cứ siết vào nhau. Ngốc, em đâu cần lo lắng thế.

"Tch, em đâu cần sốt sắng lên như thế. Chuyện vặt vãnh thôi mà. Em ra ngoài đi."

"Anh còn nói thế? Cơ thể anh đã vượt quá mức chịu đựng rồi, anh có biết không? Thiệt tình, anh phải biết nghỉ ngơi đủ chứ."

[Attack On Titan] Không Thể Thay ĐổiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ