Tảng sáng khi trời chỉ vừa hừng đông, Khuê vội thức giấc vì nghe tiếng khóc của thằng Tẹo. Có lẽ vì nó quá đau đớn cùng với ám ảnh chuyện hôm qua, nên dẫu nó đang mê man nhưng nó vẫn gào khóc một cách ai nghe thấy cũng đau đến xé lòng.
"Ông tha con, con biết sai rồi."
Khuê lồm cồm ngồi dậy, cô gấp tới nỗi còn chưa để ý rằng đầu tóc của mình đã trở nên rối tung vài chỗ. Cô nhẹ xoa đầu đứa nhỏ đang nằm yên trên giường, thấp giọng nói, "Có cô ở đây, không ai ăn hiếp con được nữa."
Thằng Tẹo đôi mắt vẫn nhắm nghiền vậy mà khi nghe giọng của Khuê thì nó lại níu chặt tay cô, nó nói trong cơn mê sảng, "Cô ơi, con sợ lắm, cô không về kịp là ông chặt đầu con rồi."
Bàn tay nhỏ bé vẫn níu chặt lấy tay của người bên cạnh, dường như sâu trong tâm trí của đứa trẻ non nớt ấy thì người nó đang cố bấy víu vào chính là một nguồn hy vọng duy nhất của nó.
Khuê từ trước đến nay chưa từng vì ai mà phải để tâm như thế này, cô hiện tại như là một người khác, cô hay lo lắng và coi sóc thằng Tẹo và con Bưởi nhiều hơn. Chắc có lẽ do cảm giác thân thuộc và sự quan tâm khi cô đang ở giữa một nơi toàn những người xa lạ.
Con Bưởi mới tảng sáng vết thương chưa kịp lành là đã lết cái thây cà nhắc của nó chạy đi kiếm chỗ nào bán đồ ăn sáng tại nó sợ cô chủ của nó đói. Mà mấy chỗ bán đồ ăn sáng ở đây toàn là xôi với bún riêu thì làm sao cô chủ nó ăn được, nên là nó xà quần hết mấy cái chợ rồi mà vẫn chưa tìm được món mà cô chủ nó hay ăn đặng mua về.
Gãi gãi cái đầu còn u mấy cục trong sự bối rối vì nó bí thiệt rồi. Cô út nào giờ toàn ăn đồ Tây, nó thì tới cái chảo kho quẹt còn làm khét thì sao mà biết mần cái gì nên thân cho cô út ăn đây. Lỡ cô út đói xỉu ngang thì nó sao mà gánh thêm cái tội này nổi.
"Em là người hầu của cô Khuê đúng không?"
Đang loay hoay giữa chợ thì con Bưởi bị một người lạ lại bắt chuyện. Khi mà nó nghe người đó hỏi rồi nhìn kỹ lại thì mới nhận ra đây là nhân tình của dượng út. Nhưng mà nó vẫn không ngờ khi mà cái mặt của nó bị đánh như cái mền rồi mà con người này vẫn nhận ra, đúng thiệt là bái phục.
Vì vậy nó hỏi ngược lại người trước mặt với một giọng điệu vô cùng bất ngờ. "Sao cô nhận ra con?"
Lành nghe con Bưởi hỏi thì nàng rất nhanh nở nụ cười, bàn tay nhỏ nhắn chỉnh lại vành nón lá đang lụp xụp rồi cũng đáp lại câu hỏi ấy.
"Em với cô chủ em đặc biệt quá mà, ai mà không nhớ, còn cứu chị nữa." Lành nói xong lại như nhớ thêm gì đó, "Với lại đừng kêu chị là cô, mới có mười bảy thôi, kêu cô nghe già muốn chết."
Con Bưởi ậm ừ gãi đầu, "Dạ."
"Mà sao em ở đây, cô chủ em đâu rồi, vết thương ổn chưa? Còn mặt mày nữa, sao bầm tím hết vậy, hôm bữa em đâu có xô xát chi nhiều đâu." theo như Lành nhớ thì cái người te tua nhất là Khuê chứ đâu phải con bé này. Sao bây giờ nhìn nó tàn tạ vậy ta.
Lành kéo Bưởi vô một góc rồi hỏi han về vết thương trên tay của Khuê như thế nào, nàng định đi thăm người ta nhưng mà nàng đâu có biết cổ ở đâu đâu mà đi thăm. Sẵn tiện bữa nay giao mấy bộ áo dài bên đây nên nàng nhận thấy con Bưởi là như vớ được vàng, rất nhanh đã hỏi nó Khuê đang ở đâu đặng mà tới thăm.
BẠN ĐANG ĐỌC
[GL-Thuần Việt-Tự Viết] Kiếp Chồng Chung
Historia CortaTên truyện: Kiếp Chồng Chung Tác giả: Tiêu Dương (gautruckungfu) Thể loại: tự viết, thuần Việt, girls love, vợ lớn vợ nhỏ, ngọt. ----- Truyện bối cảnh dao động tầm cỡ khoảng 1940 trở đi của miền Tây Nam Bộ Việt Nam, truyện tự viết tự đọc nên tiến đ...