Chương 30

8.8K 720 70
                                    

"Là em đúng không?"

Lành thấy Khuê hỏi nàng câu đó với đôi mắt đỏ hoe thì nàng khỏi cần hỏi thêm gì nữa cũng biết luôn kết quả. Nàng khẽ mỉm cười gật đầu thay cho câu xác định đứa bé đó chính là nàng.

Khuê sau khi nhận được cái gật đầu xác minh đó thì cô như vỡ òa trong cảm xúc, cô không ngờ suốt hơn mười năm không tìm được người đó mà bây giờ lại còn có thể gặp nhau. Khuê thầm cảm ơn trời đất vì đã cho cô gặp được nàng và thực hiện lại lời hứa năm xưa với đứa bé từng cứu mình.

Cô đã từng hứa sẽ tới thăm nàng, cô đã từng hứa sẽ cho nàng một chiếc áo mới lành lặn hơn và cô cũng từng hứa sẽ gặp nàng lần nữa bằng bất cứ giá nào.

Tưởng chừng lời hứa của trẻ con ấy sẽ chẳng ai ghi nhớ, nhưng thật ra nó đã khắc sâu vào trong tâm trí cả hai. Đến khi nhắc lại thì ai cũng đều trở nên ngạc nhiên và không khỏi xúc động khi mà chuyện qua lâu như vậy rồi mà đối phương vẫn còn nhớ và nhắc lại chuyện thuở xưa rõ đến từng chi tiết.

Sau khi nhắc lại chuyện cũ và có cuộc tái ngộ trong tình cảnh này thì Lành càng chắc chắn hơn chuyện Khuê chính là được trời Phật dẫn lối, để nàng được gặp cô và được cô bảo vệ chở che nàng hết lần này tới lần khác.

Tảng sáng, khi mặt trời còn chưa kịp ló dạng sau rặng tre thì Lành đã thức dậy đặng mà chuẩn bị đi chợ sớm để kịp bữa cơm cho Khuê. Nàng ngồi trên giường đưa mắt nhìn tới Khuê vẫn đang say ngủ mà không khỏi cảm thán nhan sắc kiều diễm này.

Từ mắt tới mũi, mọi thứ đều đẹp một cách hoàn mỹ như tượng tạc ra. Lành thật sự ngưỡng mộ khi ai đó được Khuê đem làm người thương và lấy làm chồng. Một người đẹp không một chút tì vết như Khuê thì nàng cũng chẳng biết phải là nhà danh giá cỡ nào mới có thể hợp và xứng đáng với cô nữa.

Đang mải ngắm nhìn dung nhan tuyệt mỹ ấy thì Lành nhận thấy Khuê có chút cựa quậy, có lẽ là cô vẫn đang khó chịu vì bệnh trong người chưa khỏi hẳn.

Nàng lần nữa đưa tay tới sờ trán của Khuê, lần này trán của cô đã không còn nóng nữa nhưng không đồng nghĩa là cô đã hoàn toàn khỏi bệnh. Đêm qua Khuê ngủ mà cứ ho suốt, chắc bữa nay nàng phải đi hốt thêm một vài thang thuốc khác để cho Khuê mau khỏi hơn.

Khuê đang ngủ cảm giác có ai sờ sờ trên trán mình thì cô mở mắt dậy, rõ ràng cái tay mềm kiểu này và dám sờ trán cô thì chỉ có Lành mà thôi, vì vậy cô rất nhanh đã đem bàn tay kia giữ lại. "Bắt được có người đang giở trò cướp sắc nhá." Khuê vì còn chưa tỉnh ngủ nên giọng nói có phần hơi khàn một tí. Bữa nay cô cũng có ý định phải thức sớm do cô có nhiệm vụ đi thuê người chuyển nhà cho Lành vào hôm nay.

Có lẽ nhận ra đây chính là người mà mình cứu năm xưa cộng theo đêm qua cả hai đã tâm sự không ít chuyện nên là Lành đã bớt có cảm giác xa lạ và ngại ngùng với Khuê đôi chút. Nàng hơi cười cười đáp lại Khuê, "Sắc quá đẹp mà không cướp thì uổng lắm đa."

Khuê nghe Lành nói vậy thì tay cũng tăng thêm chút lực, cô kéo nàng nằm xuống giường rồi vòng tay ôm sát nàng vào người. "Vậy sắc của em tôi cũng cướp." nói rồi còn không quên liếm liếm môi tỏ vẻ là một tên háo sắc khiến cho Lành không kìm nén nổi nữa mà bật cười lên khanh khách.

[GL-Thuần Việt-Tự Viết] Kiếp Chồng ChungNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ