Chương 69

7K 598 89
                                    

Cậu Phong là người đã có công đưa Tú về và vì phép lịch sự nên là Lành có mời cậu vô ngồi uống chút trà để nghỉ ngơi. Do Khuê không có ở đây thì Lành là gia chủ nên nàng đành phải thay cô ra tiếp khách một chút, còn hai đứa nhỏ thì nhờ con Bưởi với bé Lam canh chừng. Nói là canh chừng vậy chứ tụi nó có ự ẹ hay khóc lóc cựa quậy gì đâu, do còn nhỏ quá mà, bú móm gì cũng chỉ toàn phải ước chừng thời gian.

Đúng là cậu Phong không được nghỉ ngơi một thời gian nên bây giờ cậu đã thấm mệt. Trên gương mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi, cậu cầm lên ly trà nóng nhấm nháp đôi chút để mà cơ thể được tỉnh táo hơn, chứ nói thiệt nếu như có thể thì cậu chắc cũng nằm lăn ra ngủ mất rồi.

"Cho tôi xin phép ra sàn nước rửa mặt một chút, đi đường xa nên hơi uể oải." Cậu Phong lịch sự xin phép trước chủ nhà rồi mới theo chân của Tú ra nhà sau để hai người rửa ráy tay chân. Chính Tú đây cũng ngáp dài ngáp ngắn chứ không riêng gì cậu. Hồi nãy nếu như mà không có cậu Phong thì cô sẽ đi kiếm Bưởi rồi cùng em ấy ngủ một giấc trong phòng chứ không phải còn thức mà như mấy người nghiện vầy đâu. Do lịch sự nên cô phải ngồi đó, chứ không thể đã nhờ người ta đưa về đây xong rồi thì quăng người ta bơ vơ được.

Cầm cái gáo dừa xối từng dòng nước mát lạnh vào lòng bàn tay, Tú vẩy ít nước lên gương mặt, nước mát lạnh khi tiếp xúc với da mặt thì cơn buồn ngủ cũng vơi đi đôi chút. Tú thấy cậu Phong vẫn còn đợi cô rửa tay xong tới lượt cậu thì tiện tay cầm nước xối qua tay cho cậu Phong luôn. Cứ tưởng một hành động này sẽ bình thường khi hai người không hề có ý gì ngoài quan hệ bạn bè. Chỉ đơn giản là Tú tiện tay, nhưng khi bị Bưởi nhìn thấy thì đã phát sinh ra một chuyện khác.

Nó nhìn khung cảnh trước mặt thì bắt đầu suy nghĩ đăm chiêu. Nó thấy cậu con trai ấy sao mà lại xứng đôi vừa lứa với cô Tú tới vậy, từ nét cười hay ánh mắt của cậu ấy đều dành cho cô Tú. Bỗng nơi ngực trái có chút nhói, nó không dám nói gì hay lên tiếng quấy rầy khung cảnh trước mặt. Nó tự biết thân biết phận chỉ là một kẻ tôi tớ thấp hèn thì sao dám mơ mộng trèo cao, nó biết thứ tình cảm giữa nó và Tú cũng sẽ có ngày phai nhạt thôi mà.

Khuê vừa về tới nhà là cô đã lớn tiếng kêu thằng Tẹo mở cửa. Thằng nhỏ chỉ quanh quẩn trong nhà nên khi nghe Khuê kêu cũng lăng xăng chạy ra, đến Lành ngồi đó ngóng trông Khuê từ sáng tới giờ khi nghe tiếng cô gọi cũng đứng dậy bước ra ngoài hàng ba để đón cô.

Khuê khi cắt đuôi được Hải một đoạn thì cô vội vô trong khóa cửa rào lại, cô không muốn Hải sẽ lần nữa đặt chân vô đây rồi dây dưa thêm cho cô nổi nóng. Lúc bước vô trong sân thì Khuê thấy có chiếc xe của ai đậu ở đó, cô dù tò mò nhưng vì thấy Lành chưa về nhà nghỉ ngơi bao lâu thì lại ra ngoài gió mái đứng như vậy thì Khuê rất nhanh đã chạy tới nhắc nhở. "Em còn chưa khỏe sao em lại đi ra đây, gió mái không à đâu có tốt." Khuê đem giỏ đồ ăn đưa qua cho thằng Tẹo, dặn nó đem ra sau bếp cất, còn cô thì lẹ chân một chút đem Lành vô trong ngồi.

"Ngồi trong đó hoài em thở muốn không ra hơi à đa." Lành chu ra đôi môi hồng hào. Khuê cứ dặn nàng đừng ra ngoài nhưng mà ngồi trong đó hoài nàng thở muốn không nổi, chỉ có hai đứa nhỏ yếu ớt nên cần phải giữ kỹ vậy thôi, chứ nàng đây khỏe rồi, không đi tới đi lui thì chân cẳng nó tê cứng ngắc khó chịu lắm.

[GL-Thuần Việt-Tự Viết] Kiếp Chồng ChungNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ