Chương 4: Không ngoài ý muốn

1.5K 53 0
                                    

Sau đó Sầm Mặc Tiêu lại mỉm cười: "Đương nhiên, nếu sau khi kết hôn chúng ta có tình cảm với nhau, như vậy là tốt nhất, cũng không khiến cho chị phạm vào lời đã nói."

Lục Tử Cẩn tự nhiên biết lời này là lời nào, trên mặt cô hiện lên ý cười nhợt nhạt, thần thái thoáng hiện một tia lười biếng, vẻ quyến rũ bị cô trang điểm che lấp lại toát ra vài phần, mặt mày lộ ra một loại dụ hoặc phong tình, lại không cảm thấy tục mị.

"Vậy thì đây chính là phúc phận tôi tu luyện mấy đời." Trong miệng nói như vậy, trong lòng lại duy trì lạnh nhạt, nhất định tuân thủ phần hiệp nghị này, mà cô ở góa cơ bản chính là chắc chắn. Chỉ là nếu bắt đầu đã là thỏa thuận, tốt nhất nên giữ cho nó vẫn luôn đơn thuần như lúc ban đầu.

Thật ra Sầm Mặc Tiêu thú vị hơn trong tưởng tượng của cô, đáng tiếc chú định các cô lợi dụng nhau hơn là hợp tác, Sầm Mặc Tiêu không đơn giản, cha cô Lý Khải Thắng thân ở rể, lại có thể từng bước dựa vào sản nghiệp nhà vợ mà dựng nên tập đoàn Thái Hòa, càng không đơn giản.

Mà người cha tốt của cô đây, cư nhiên có thể gật đầu để cô kết hôn với một cô gái có bối cảnh hùng hậu như vậy, tất nhiên cũng có nghĩa là hắn cùng Lý gia đạt thành hiệp nghị nào đó. Nội dung là cái gì cô tạm thời không rõ lắm, nhưng có thể khẳng định mấy phần, đối với cô mà nói tuyệt đối không phải chuyện tốt người khác cầu còn không được, nếu không ngồi ở chỗ này chắc hẳn phải là Lục Tuyết mà không phải cô, một đứa con gái riêng không lên được mặt bàn.

Bữa ăn này hai người cũng không cách nào ăn, sau khi hai bên đều đã nói rõ mục đích hôm nay, có nghĩa bữa ăn có lẽ cũng đến lúc kết thúc.

Sầm Mặc Tiêu chìa tay về phía Lục Tử Cẩn: "Hợp tác vui vẻ."

Trong lời nói của cô, một chút cũng tiếc nuối vì đem hôn nhân trở thành giao dịch cũng không có, biểu hiện thật bình tĩnh.

Lục Tử Cẩn cũng không hề làm bộ ôn nhu đoan chính, nhưng cũng không cần từ bỏ thủ đoạn mê hoặc nhân tâm cô am hiểu nhất. Cô nhìn nhìn Sầm Mặc Tiêu, cũng đưa tay khẽ nắm lấy bàn tay hơi lạnh của đối phương.

Xúc cảm tinh tế, ngón tay thon dài, ấm áp cùng lạnh lẽo va chạm, cảm giác hoàn toàn rõ ràng.

Lục Tử Cẩn cong môi cười đến động lòng người: "Đại khái hôm nay biết được thế nào là cổ tay trắng nõn ngưng sương tuyết, tay cô thật đẹp."

Sầm Mặc Tiêu không dấu vết buông lỏng tay cô, liếc mắt: "Chị cũng không kém." Nói xong cô lại nghiêm túc đánh giá người phụ nữ yêu mị tựa như hồ ly trước mắt, đứng lên nói: "Buổi tối tôi có hẹn gặp bác sĩ, xin phép cáo từ trước."

Lục Tử Cẩn đứng dậy đi theo: "Tôi đưa cô đi."

Sầm Mặc Tiêu vén sợi tóc bên tai: "Cảm ơn, không cần đâu, sẽ có người đến đón tôi, chờ mong lần sau gặp lại." Nói xong đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Lúc đi ngang qua Lục Tử Cẩn, cô cười như không cười nói: "Hôm nay chị rất đẹp, nhưng tôi cảm thấy trang điểm như ở quán bar ngày đó mới hợp với chị. Tôi nghĩ tuy rằng chúng ta quen biết không lâu, nhưng lại sắp ở chung một nhà, trước mặt tôi, chị không cần cố che giấu."

[BHTT-HOÀN] Đêm Nay Tỉnh RượuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ