Lý Khải Thắng ban đầu là bị Lục Tử Cẩn làm cho hoàn toàn kinh sợ, lại hốt hoảng bởi vì bí mật bị vạch trần, trong lúc nhất thời mất hồn mất vía.
Nhưng chờ đến khi bí mật thầm kín đều bị vạch trần không chút lưu tình, hắn ngược lại liền thẹn quá hoá giận.
Hắn chỉ vào Lục Tử Cẩn, tức giận nói: "Lục Tử Cẩn, ai cho cô lá gan, cô có gia giáo hay không. Cũng phải, ba của cô chính là không ra gì, cô liền không muốn gia đình người khác có được người cha tốt? Rốt cuộc cô đã nói gì trước mặt Mặc Tiêu?
Lục Tử Cẩn không hề che giấu chán ghét: "Lý tổng ông lợi hại hơn ba của tôi nhiều, trình độ vô sỉ của ông trên đời không ai sánh được."
Lý Khải Thắng tức giận đến thất khiếu bốc khói, "Được lắm, cô không có ba mẹ dạy, tôi liền thay họ giáo huấn cô thật tốt!"
Mắt thấy Lý Khải Thắng đánh tới một cái tát, mắt Lục Tử Cẩn nhíu lại, giơ tay trực tiếp đỡ lấy tay hắn, sau đó dùng sức bẻ ngược khiến Lý Khải Thắng đau đến biến sắc, đem người đẩy ra.
Lý Khải Thắng không hề phòng bị, liền bị cô vặn cánh tay đến tê dại, môi cũng khí thanh.
"Mời đi cho, tôi nói lần cuối. Bằng không, tôi cho người đem ông ném ra ngoài."
Lý Khải Thắng ngẩng đầu nhìn nhìn trên lầu, lớn tiếng nói: "Mặc Tiêu, vô luận thế nào, ba là ba của con, chúng ta sống nương tựa lẫn nhau nhiều năm như vậy, con thế nào lại nhẫn tâm nhìn người ngoài động thủ với ba, con thật sự tuyệt tình đến nỗi này sao?"
Lục Tử Cẩn cười nhạo một tiếng: "Lý Khải Thắng, ông thật sự thực làm tôi khinh thường. Một đại nam nhân lại ở chỗ này đanh đá kêu to, chơi xấu, ông thật sự đã quên bản thân gây ra chuyện gì sao? Vì con trai riêng, ông thậm chí vứt cả lương tâm cùng mặt mũi, nếu để cổ đông Thái Hòa nhìn thấy, chỉ sợ muốn cười chết."
Hắn vốn còn muốn tiếp tục dao động Sầm Mặc Tiêu, nhưng lời này của Lục Tử Cẩn liền đem lời nói của hắn đều nghẹn lại trong họng.
Mà Lục Tử Cẩn thật sự không lưu tình chút nào, gọi bảo tiêu đến tiễn hắn ra ngoài.
Nhìn Lý Khải Thắng tức muốn hộc máu rời đi, Lục Tử Cẩn quay đầu nhìn lên lầu hai, Sầm Mặc Tiêu đang ghé vào trên lan can, nhìn cô. Thấy cô ngẩng đầu nhìn lên, Sầm Mặc Tiêu nâng má hướng cô chớp mắt nở nụ cười.
Lục Tử Cẩn liền như vậy nhìn cô: "Cười cái gì? Ở đó nghe lén?"
Sầm Mặc Tiêu vẫn cười, gật gật đầu.
Lục Tử Cẩn đánh giá cô: "Em còn cười, không khó chịu sao?" Cô vẫn có chút lo lắng, hỏi.
Sầm Mặc Tiêu lắc đầu: "Vốn là khó chịu, nhưng hiện tại trong mắt trong lòng em chỉ có vợ em, nhất là dáng vẻ lúc vợ em tức giận, đặc biệt mê người, cho nên em chỉ muốn cười."
Lục Tử Cẩn buồn cười, xoay người đi lên lầu nhìn cô: "Không trách chị nói chuyện khó nghe sao?"
Sầm Mặc Tiêu đưa tay ôm lấy cô, rầu rĩ nói: "Tử Cẩn, không có chị, em thật sự chịu đựng không nổi."
BẠN ĐANG ĐỌC
[BHTT-HOÀN] Đêm Nay Tỉnh Rượu
RomanceLiên hôn vì lợi ích, muốn đánh bài ôn nhu tính kế người ta kết quả lại cho không biếu không dâng hiến lăn xả zô cho được mới chịu. Chậm nhiệt chậm nhiệt. Motif liên hôn cũ rích nhưng càng đọc càng cưng. Không drama máu chó nhưng twist đủ dùng. Không...