Lục Tử Cẩn lập tức biết Sầm Mặc Tiêu nghe hiểu, hơn nữa ánh mắt kia lộ ra vẻ cảnh giác mà nghiêm túc, tựa hồ đang đợi cô giải thích.
Lục Tử Cẩn vội quay đầu nói với bà Cúc Chi: "Cúc Chi nãi nãi, anh Nguyên Lương và cháu chỉ là bạn bè, cháu đã kết hôn rồi. Bà xem, em gái xinh đẹp này chính là vợ cháu, lần này cháu cố ý mang em ấy về bái tế mẹ."
Lục Tử Cẩn kéo tay Sầm Mặc Tiêu, cười nói.
Bà lão nghe xong sửng sốt một hồi, nhìn Sầm Mặc Tiêu dần mở to cả hai mắt, sau một lúc lâu mới nói: "Kết hôn? A Cẩn không phải đang đùa chứ?"
Lục Tử Cẩn nghiêm túc nói: "Thật sự, chúng cháu đã kết hôn. Cháu rất thích em ấy, cho nên mang em ấy về quê."
Ân, những lời này thoáng trấn an được Sầm Mặc Tiêu, nhưng Sầm Mặc Tiêu vẫn rất chua.
Bà Cúc Chi cũng quá kinh ngạc, thế hệ trước đều thích nhọc lòng lo chung thân đại sự cho người trẻ tuổi, mỗi lần Lục Tử Cẩn về bà đều sẽ hỏi một chút cô đã yêu đương chưa, rồi mai mối cho cô và Ngô Nguyên Lương. Chỉ trong vòng một năm, bà thực sự không ngờ Lục Tử Cẩn sẽ kết hôn, đối tượng còn là một cô gái.
Nhưng khi phục hồi tinh thần, bà nhận ra mình có phần vô thố, vội vàng kéo tay hai người: "Ai nha, kết hôn a! Đứa nhỏ này, kết hôn cũng không nói cho bà biết một tiếng. Tìm cái cô nương a, này...... Này cũng không tồi, vẫn là một cô con dâu đủ tiêu chí, tốt lắm, tốt lắm." Bà Cúc Chi biểu tình vừa cao hứng lại vừa phức tạp, vẫn không khỏi cảm thán, "Đáng tiếc a, cháu cùng Nguyên Lương không có duyên phận, nhưng kết hôn thì tốt rồi, cuối cùng cũng có bạn đồng hành, mẹ cháu cũng có thể yên tâm."
Sầm Mặc Tiêu nỗ lực xác định lời của bà Cúc Chi, trong lòng ngập tràn cảnh giác, tuy rằng phương ngôn Vân Huyện khác với phương ngữ Trường Thanh, nhưng cùng thuộc một tỉnh, khoảng cách cũng không tính là xa, cho nên vẫn có thể đoán được một ít ý tứ.
Một câu 'đáng tiếc' làm cho Sầm Mặc Tiêu không giữ được bình tĩnh, trong lòng chua chua đều phải sôi sục. Cái gì đáng tiếc, hơn nữa Lục Tử Cẩn kêu ai kia, anh Nguyên Lương? Cô càng nghĩ càng không vui, nếu không phải có trưởng bối ở đây, vẻ mặt của cô liền phải hỏng mất.
Lục Tử Cẩn biết rất rõ tính chiếm hữu của Sầm Mặc Tiêu, trước kia tình cảm hai người còn chưa sáng tỏ, Lý Nguyên không cẩn thận chạm vào cô một chút, kia biểu tình cùng động tác đừng nhắc có bao nhiêu chua. Hiện tại hai người ở bên nhau, loại giấm này chính là ăn quang minh chính đại, Lục Tử Cẩn đều có thể ngửi được vị chua.
Cô lấy lễ vật đã mua đưa cho bà Cúc Chi, liếc nhìn Sầm Mặc Tiêu nói: "Bà Cúc Chi, đây là quà A Tiêu mua, cháu đã nói với em ấy rằng các cô chú trong thôn chăm sóc cháu rất tốt, cho nên em ấy liền mang theo vài thứ, xem như lễ gặp mặt."
Bà Cúc Chi vừa thấy hộp quà đóng gói liền biết không hề rẻ, vội vàng từ chối: "Chúng ta nào có chăm sóc bao nhiêu, là A Cẩn cháu tự bản thân cố gắng, đồ này quá quý trọng, nãi nãi không thể nhận, các cháu quá tiêu pha."
Sầm Mặc Tiêu nghe xong tiếp lời nói: "Không hề tiêu pha, Tử Cẩn đã sớm nói với cháu, nãi nãi đối chị ấy rất tốt, chị ấy cũng rất nhớ mọi người. Người chị ấy coi trọng, cháu là vợ chị ấy, khẳng định cũng muốn tỏ chút thành ý. Hơn nữa cháu là vãn bối, lần đầu gặp mặt lại vào đầu năm nên mang chút lễ vật, bà nhất định phải nhận lấy, đây là một chút tâm ý của chúng cháu."
BẠN ĐANG ĐỌC
[BHTT-HOÀN] Đêm Nay Tỉnh Rượu
RomanceLiên hôn vì lợi ích, muốn đánh bài ôn nhu tính kế người ta kết quả lại cho không biếu không dâng hiến lăn xả zô cho được mới chịu. Chậm nhiệt chậm nhiệt. Motif liên hôn cũ rích nhưng càng đọc càng cưng. Không drama máu chó nhưng twist đủ dùng. Không...