Sầm Mặc Tiêu ngẩng đầu, gượng cười: "Xin lỗi gì chứ, em không nói cho chị biết, không phải chị sai."
Trong lòng Lục Tử Cẩn tràn ngập dày vò, ngữ tốc có chút gấp: "Đúng vậy, em đã chuẩn bị hết, sao không nói cho chị biết?"
Sầm Mặc Tiêu nhìn cô một cái, cười khổ nói: "Em có lập trường gì để nói, Tiêu Khanh là bạn tốt nhất của chị, dĩ vãng mỗi lần sinh nhật đều là cô ấy bồi chị. Cô ấy hao tổn tâm tư chuẩn bị bất ngờ cho chị, mang chị đi khánh sinh. Chị đã ở đó, gọi điện thoại về, chị cũng không muốn nói cho em hôm nay là sinh nhật chị. Đối với chị mà nói em có là gì đâu? Chỉ là một người vợ kết hôn theo hợp đồng, cũng chỉ là một người đang theo đuổi chị, so với Tiêu Khanh, có lẽ cũng chẳng quan trọng. Em không có tư cách yêu cầu chị bỏ mặc các cô ấy, trở về cùng em trải qua tiệc sinh nhật mà chị vốn cũng chẳng vui vẻ chờ mong."
Giọng nói của cô trầm thấp, giữa những hàng chữ đều đang làm thấp đi tư thái của bản thân, Lục Tử Cẩn nghe thấy tâm như bị người vặn xoắn. Cô không thể nhìn, không thể chịu đựng được việc Sầm Mặc Tiêu coi nhẹ địa vị của bản thân trong lòng cô, hô hấp dồn dập, vội vội vàng vàng ngắt lời Sầm Mặc Tiêu: "Không phải!"
Sầm Mặc Tiêu ngẩng đầu nhìn cô, trong mắt đầy chua xót. Lục Tử Cẩn buột miệng thốt ra lời từ sâu trong nội tâm:
"Không phải em không quan trọng, cũng không phải chị không thích em. Em rất quan trọng, rất quan trọng. Chị chỉ, chỉ là quá thích em, nên chị......chị mới không dám đáp lại em."
Điều làm cho cô trằn trọc khó yên mất mấy đêm tựa hồ cũng không khó thốt ra như trong tưởng tượng. Thậm chí sau khi một hơi nói ra hết, trong lòng lại nhẹ nhàng đến khó tả.
Thừa nhận đi, Lục Tử Cẩn.
Thừa nhận là mình yêu em ấy, rất yêu em ấy.
Cho dù cực kỳ sợ hãi, cho dù sợ bị tổn thương, nhưng so với Sầm Mặc Tiêu, những chuyện này xem ra không đáng kể.
Gò má cô bởi vì một phen nhiệt liệt thẳng thắn thổ lộ tiếng lòng mà nghẹn đến đỏ bừng, nhưng cô vẫn muốn nói rõ với Sầm Mặc Tiêu.
"Lúc em nói thích chị, trong lòng chị vui vẻ biết bao. Chỉ là chị cũng không tốt, chị chỉ là một đứa con riêng, không thân gia, không bối cảnh, cũng không đủ dũng cảm, lo trước lo sau. So với em, chị kém quá xa. Chị sợ tình yêu của em chỉ là nhất thời xúc động, hoặc là một loại ảo giác. Em hẳn là chán ghét con riêng, vạn nhất sau này em tỉnh táo lại, ý thức được chị thật ra chỉ là một người bình thường, cũng không tốt hơn những người em ghét, chị phải làm sao đây."
Cô nói cực kỳ gian nan, đôi mắt đã long lanh ánh nước, nghẹn ngào tiếp tục nói: "Mẹ chị bị tình cảm hủy diệt, chị sợ, sợ mình sẽ trở thành người giống như mẹ, trên đời này cái gọi là thân tình đều biến thành cừu hận, chị sợ lại rơi vào hố sâu trong tình yêu, sau đó chị, chị sẽ thật sự vạn kiếp bất phục."
Trong mắt Sầm Mặc Tiêu tràn đầy đau sót, cô ôn nhu nói: "Chị sợ như vậy, vì sao lại thỏa hiệp thừa nhận?"
Nước mắt Lục Tử Cẩn đột nhiên rơi xuống, "Chị cũng không biết, chị đã thực nỗ lực kìm chế, nhưng em thật sự quá hấp dẫn. Trước mặt em, phòng tuyến của chị chịu không nổi một kích."
BẠN ĐANG ĐỌC
[BHTT-HOÀN] Đêm Nay Tỉnh Rượu
RomanceLiên hôn vì lợi ích, muốn đánh bài ôn nhu tính kế người ta kết quả lại cho không biếu không dâng hiến lăn xả zô cho được mới chịu. Chậm nhiệt chậm nhiệt. Motif liên hôn cũ rích nhưng càng đọc càng cưng. Không drama máu chó nhưng twist đủ dùng. Không...