Lục Tử Cẩn cũng không để ý tới Lục Tuyết đang cuồng loạn, không chút khách khí tiết lộ sự thật rằng những gì bọn họ trăm phương nghìn kế lấy từ cô, cuối cùng lại huỷ hoại Viễn Dương.
Lục Tuyết tức phát run, cắn răng nói: "Chị có gì mà đắc ý, rời khỏi Viễn Dương chị cũng chẳng còn gì, chị hủy hoại nó, chị có được gì tốt! Chị thật sự cho rằng chị có thể ôm đùi Sầm Mặc Tiêu, cô ta là đại tiểu thư Thái Hòa, ông ngoại cô ta là chủ tịch ZHO, chị ngoài thân phận con riêng Lục gia, chị cho rằng bản thân chỗ nào có thể xứng với cô ta, lúc đó chị sẽ giống như chó nhà có tang, bị người bỏ rơi!"
Lục Tử Cẩn nhìn Sầm Mặc Tiêu, cười khẽ một tiếng: "Nếu Viễn Dương suy sụp, ngay cả cái hư danh giám đốc thiết kế chị cũng không còn, A Tiêu sẽ bỏ chị sao?"
Lục Tuyết bị cô cười kích đến gương mặt cũng trở nên vặn vẹo, "Chị thử xem, cho dù ở Viễn Dương, chị cũng chỉ là một đứa con riêng không lên được mặt bàn, chị dựa vào cái gì mà được Sầm Mặc Tiêu ưu ái! Ngay cả Lý Nguyên loại con nuôi đáng thương kia, sẽ dùng bộ mặt đồng tình mà nhìn chị sao?"
Lục Tuyết mở miệng chính là liên châu mang pháo, tình cảnh Viễn Dương đã là phong vũ phiêu diêu, cho dù Lý Nguyên muốn hỗ trợ cũng vô dụng. Cô ta hận Lục Tử Cẩn, hận muốn chết, lại bất hạnh là Lục Tử Cẩn không ở trước mắt, chỉ có thể dùng miệng xả.
Chỉ là Lục Tử Cẩn căn bản không phải nói chuyện với Lục Tuyết, cô nhìn Sầm Mặc Tiêu, đối phương cũng nở nụ cười, không nhanh không chậm nói:
"Sao vợ lại bỏ chị, ngoại trừ việc chị là con gái Lục gia khiến vợ thực không thoải mái, mặt nào của chị vợ cũng đều thích."
Sầm Mặc Tiêu nói rõ ràng từ di động truyền tới, Lục Tuyết một hơi nghẹn ở cổ họng, trong lòng sóng cuộn biển gầm, lại làm sao cũng nói không ra lời. Vì sao Sầm Mặc Tiêu luôn là âm hồn bất tán, lần nào cũng có cô ta xen vào!
Sầm Mặc Tiêu nói xong còn không tính, dò tới gần di động nói: "Thật vất vả cho cô, công ty chính mình suy sụp đều không lo, tới nhọc lòng chuyện tình cảm giữa tôi và Tử Cẩn. Nhờ phúc ba cô, đem một người có năng lực như chị ấy gả cho tôi, đây đại khái là tôi còn phải cảm kích ông ta. Nói đến rời khỏi Viễn Dương cái gì cũng không còn, cô dường như nói sai người rồi. Người quý tự mình hiểu lấy, sao cô còn không ý thức được, cô mới chính là người rời khỏi Viễn Dương cái gì cũng không còn?"
"Tử Cẩn rời khỏi Viễn Dương, thương giới Trường Thanh không ai không biết chị ấy là Lục Tử Cẩn. Huống hồ, chị ấy ngoại trừ là Lục Tử Cẩn, vẫn là Sầm phu nhân, tôi thấy giám đốc thiết kế ZHO rất phù hợp với chị ấy, hoặc chị ấy thích thì đến Thái Hòa cũng tốt, Tử Cẩn, chị nói xem, chị muốn đi đâu?"
Bên tai không có Lục Tuyết chửi mắng, chỉ có hô hấp dồn dập, giống như sắp nghẹn chết mà liều mạng thở.
Lục Tử Cẩn giận cô một tiếng, sau đó thở dài nói: "Chị vẫn thích ở Viễn Dương làm giám đốc thiết kế hơn, đáng tiếc chỉ sợ là Viễn Dương sắp tuyên bố phá sản, không có cơ hội."
"Phá sản? Đúng lúc, vừa hay có thể thu mua, muốn làm chủ tịch hay tổng giám đốc, tuỳ ý chị." Lời này của Sầm Mặc Tiêu đã hoàn toàn kích thích Lục Tuyết, khinh khinh phiêu phiêu mà nói cứ như đi chợ mua rau.
BẠN ĐANG ĐỌC
[BHTT-HOÀN] Đêm Nay Tỉnh Rượu
Lãng mạnLiên hôn vì lợi ích, muốn đánh bài ôn nhu tính kế người ta kết quả lại cho không biếu không dâng hiến lăn xả zô cho được mới chịu. Chậm nhiệt chậm nhiệt. Motif liên hôn cũ rích nhưng càng đọc càng cưng. Không drama máu chó nhưng twist đủ dùng. Không...