Chương 32: Vì Sao Không Để Ý Tới Hắn?

4.1K 256 33
                                    

Edit: Tịch

-

Thẩm Chấp cứng đờ người, trầm mặc tại chỗ một lúc lâu.

Từ lâu Thẩm Chấp đã cho rằng Trà Trà sẽ luôn yêu hắn, sẽ không bao giờ biến mất.

Cô sẽ không rời đi.

Cô sẽ luôn dừng lại mà chờ đợi hắn.

Ngay cả khi đã chia tay, hắn biết Trà Trà còn tình cảm với hắn, cô vẫn chưa hoàn toàn buông bỏ được. Cho nên hắn tự cho bản thân thời gian để nhìn kỹ đoạn tình cảm, coi có thể cứu vớt nó hay không.

Lúc trước, có lúc Thẩm Chấp sẽ thấy Trà Trà rất phiền phức. Hắn ghét việc ở cùng cô, ghét sự ngây thơ của cô, mệt mỏi với những thứ ngọt ngào đến béo ngậy của cô.

Rồi bỗng nhiên, tất cả những điều này đều biến mất.

Hắn mới bắt đầu cảm thấy không quen.

Phùng Cảnh Niên tìm trong hội trường cả một vòng, cuối cùng cũng tìm thấy Thẩm Chấp. Hắn tựa như bức tượng được điêu khắc mà yên lặng đứng thật lâu ở lối vào.

Hắn đi lên trước: “Thẩm Chấp, phải về rồi.”

Thẩm Chấp họ nhẹ một tiếng rồi nói khàn giọng nói, “Đi thôi.”

Hôm nay bọn Phùng Cảnh Niên tới chủ yếu là xem náo nhiệt, không nghĩ tới còn được xem một màn diễn thuyết tuyệt vời vào buổi sáng: “Không ngờ thành tích bạn gái cũ của cậu lại tốt như vậy."

Phùng Cảnh Niên cứ tưởng trong đầu Trà Trà chỉ chứa tình yêu.

Cũng không thể trách hắn hiểu lầm.

Mới vừa khai giảng, Trà Trà đã chạy tới học viện của bọn họ, còn có ký túc xá. Cuối tuần đi thư viện cũng muốn đi cùng Thẩm Chấp. Ngày thường không có việc gì cũng mua một túi đồ ăn vặt lớn, rồi chạy tới kí túc xá của bọn họ đưa cho Thẩm Chấp, sợ cậu ta ăn không đủ no. Bất kể hoạt động lớn nhỏ nào cũng không đưa thiếu một phần quà.

Thẩm Chấp căn bản không thích ăn đồ ăn vặt, cho nên cuối cùng tất cả đều vào bụng Thôi Nam.

Chỉ cần nghe thấy tên cô trong lòng Thẩm Chấp cảm thấy đau đớn như có như không,: "Từ nhỏ thành tích của Trà Trà đã rất tốt."

Từ tiểu học, lại đến cấp hai, cấp ba, chưa bao giờ khiến gia đình lo lắng về thành tích.

Trong mắt thầy cô thì là học sinh chăm ngoan, trong mắt bạn học thì là một cô bé yên tĩnh lại đáng yêu.

Phùng Cảnh Niên lại thở dài: “Khương Diệu Nhan hôm nay bị mắng mà không khóc cũng rất là ghê gớm.”

Mấy câu nói của giáo sư Phó nghe thì đơn giản nhưng lại khắc nghiệt vô cùng một chút cũng không lưu tình. Gặp phải mấy cô nàng tâm thủy tinh chắc là đã khóc thành tiếng.

Khương Diệu Nhan không chỉ có không khóc, ngược lại còn không kiêu ngạo không siểm nịnh mà nghe giáo sư Phó chỉ ra vấn đề sai sót.

Tuy dũng cảm, nhưng mà toàn bài diễn thuyết xác thực còn rất nhiều hạn chế, năng lực bất quá cũng chỉ có vậy.

Cho nên, Phùng Cảnh Niên đối với Khương Diệu Nhan dường như cũng không còn hứng thú nhiều như trước đây.

[Full] Tiểu Thanh Mai Trong Truyện Trời Giáng Nữ Chính - Minh Nguyệt Tượng BínhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ