Diệp Noãn nhớ rõ người đi tới. Hắn tên Lý Kinh, lúc này hắn chỉ là nhân viên hậu cần nho nhỏ, nhưng sau này không biết bằng cách nào đến Rực Rỡ làm nhân viên bộ phận tuyên truyền. Lúc cô hết hợp đồng với Rực Rỡ, hắn cũng tranh thủ bôi nhọ cô. Tuy rằng hiện tại không biết hắn muốn làm gì, nhưng thấy hắn đi lại, Diệp Noãn vẫn giữ nguyên sắc mặt chào hỏi hắn.
Lý Kinh chào hỏi Diệp Noãn xong liền bắt đầu khen cô, đủ các loại khen, ba hoa chích chòe. Thật ra các nữ sinh đều thích nghe như thế, Diệp Noãn trước kia cũng từng vì những lời khen như thế này mà mơ mộng, nhưng mà hiện tại cô đã tương đối lý trí. Đặc biệt là người trước mặt, tương lai diễn xuất quả thực kinh khủng, cho nên cô liền tùy tiện diễn theo mấy câu.
Sắc mặt Lý Kinh tối đen, nhìn ra Diệp Noãn không kiên nhẫn nói chuyện liền tìm cơ hội tạm biệt. Chỉ là hắn có chút khó hiểu, ngày xưa lưỡi hắn lưỡn lẹo không xương chưa từng thấy qua cô gái nào không dùng được. Nhưng mà hôm nay tại sao lại không đúng? Hắn là nhìn trúng tiền đồ tương lai của cô nên mới chạy tới làm quen, nếu làm cho cô phản cảm vậy thì mất nhiều hơn được. Xem ra phải tìm cơ hội khác.
Đối với loại người như Lý Kinh, kỳ thật Diệp Noãn chỉ muốn cầm cục gạch nện vào đầu hắn. Nhưng chung quy lại vào thời điểm này hắn ngoại trừ điểm chân chó thì hắn cũng chưa làm chuyện gì xấu. Trường quay nhiều tai mắt, Diệp Noãn không muốn mọi người nhìn thấy tia kinh thường trong mắt cho nên cúi thấp đầu, nhìn chằm chằm vào lá cây trước mũi chân, cực kỳ tĩnh lặng đứng đó.
Lúc này, từ phía sau cây đại thụ truyền đến tiếng bước chân. Có người ở đây? Diệp Noãn nhanh chóng ngẩng đầu, nhìn thấy Cung Ngạn Vũ từ phía sau chậm rãi đi ra.
Làn da hắn rất trắng, hai mắt hẹp dài, dưới đuôi mắt trái còn có một cái nốt ruồi nho nhỏ. Diện mạo như vậy, nếu ánh mắt mềm mỏng hơn chút liền có vẻ quyến rũ. Nhưng mà Diệp noãn xác định cô chưa bao giờ nhìn thấy nét quyến rũ trên người hắn, tựa như giờ phút này, đôi mắt kia phẳng lặng nhìn cô, không phải là sắc bén, nhưng lại làm cho Diệp Noãn cảm thấy không có chỗ nào che dấu cảm xúc.
Diệp Noãn há miệng thở dốc: "Anh..."
Cung Ngạn Vũ thu hồi tầm mắt, mặt không chút thay đổi đi qua cô.
Diệp Noãn có chút buồn bực, không biết bản thân tại sao lại đắc tội với hắn.
Cô vẫn còn đứng dưới tàng cây, Đàm Phượng hút xong điếu thuốc chạy trở về, nhìn thấy sắc mặt Diệp Noãn là lạ liền hỏi: "Cô làm sao vậy?"
Diệp Noãn lắc lắc đầu: "Không có việc gì."
Cảnh quay kế tiếp là Diệp Noãn với Cung Ngạn Vũ diễn cùng nhau. Nhưng mà trên người Cung Ngạn Vũ chính là người muốn sống thì chớ lại gần, dẫn đến liên tục bị NG. Lần này không phải Diệp Noãn giấu dốt, mà là hai người bọn họ thật sự diễn không hợp. Điều này làm cho Diệp Noãn có chút đau đầu, loại tình huống này nếu không giải quyết tốt, hôm nay bọn họ đừng nghĩ đến việc quay xong.
Cô rất muốn đi lên hỏi anh trai này có thể chuyên nghiệp một chút được không. Nhưng cô không thể, hắn mới là chủ, hiện thực chính là như vậy, nếu cô chọc tức hắn, hắn liền có thể đổi cô ngay lập tức. Cho nên Diệp Noãn cảm thấy, cô có nên nói chuyện với hắn một chút, làm dịu không khí lúng túng giữa hai người, làm cho mọi người có thể kết thúc công việc sớm.
Nghĩ như vật, cô tiện tay cầm chai nước đưa tới trước mặt hắn: "Uống không?"
Cung Ngạn Vũ nhìn cũng không thèm liền từ chối: "Không cần."
Diệp Noãn xấu hổ rút tay về, châm chước nói: "Thực ra tôi là người rất dễ ở chung, hơn nữa tôi cũng biết những động tác nắm tay này chỉ là hành động cần thiết, cho nên anh cũng không cần phải có áp lực, đối mặt với tôi thả lỏng một chút, hai người chúng ta diễn chung một đoạn, đợi chút nữa..."
BẠN ĐANG ĐỌC
[FULL] Thiên Phú - Cát Hề
RomanceTên gốc: Thiên Sinh Lệ Chất Tác giả: Cát Hề Thể loại: Hiện đại, trọng sinh, sủng, showbiz. Nguồn: webtruyen Số chương: 116 (bao gồm ngoại truyện) VĂN ÁN: Năm Diệp Noãn mười tám tuổi, lần đầu tiên nhìn thấy Hạ Xuyên, cô lập tức vừa gặp đã yêu anh ta...