C39. Lễ phục

4K 169 6
                                    

Nhân viên cửa hàng thái độ rất tốt, đón Diệp Noãn vào phòng khách, mời trà rồi mang hai chiếc váy ra cho cô xem: "Cô Diệp, đây là của giám đốc đặc biệt giữ lại cho cô xem, hai bộ này đều là vừa thiết kế cuối năm nay đó."

Hai chiếc váy đều rất xinh đẹp. Một cái là váy dài xòe rộng màu hồng phấn, sắc hồng từ dưới lên tinh tế nhạt dần, một cái khác là váy màu đen cúp ngực, trước ngắn sau dài, có độ cong xinh đẹp, cắt may gọn gàng mượt mà.

Váy đen bị so với váy hồng trở thành có hơi đơn giản, cho nên Đàm Phượng nâng lấy váy hồng ướm lên người Diệp Noãn: "Cái này đẹp, mặc cái này được không?"

Diệp Noãn khẽ lắc đầu: "Bộ này trong dạ tiệc từ thiện hồi tháng 8 Tôn Duyệt Nguyệt mặc rồi."

"Ai?" Đàm Phượng lập tức cầm lại, cau mày quan sát chiếc váy trong tay, liếc mắt một cái, "Thật sao?"

"Đúng không?" Diệp Noãn cười, hỏi nhân viên cửa hàng đứng bên cạnh.

Trong giới này, đụng hàng là điều tối kỵ.

Nụ cười của Diệp Noãn thiếu chút nữa làm nhân viên cửa hàng toát mồ hôi lạnh, cô ta cười nói: "À, chuyện này... Cô chờ tôi xác minh lại một chút."

Nhân viên cửa hàng đi ra ngoài, Đàm Phượng giơ ngón cái với Diệp Noãn: "Trí nhớ của cậu quá dữ."

Diệp Noãn nói: "Trùng hợp tớ nhớ mỗi bộ này."

Kỳ thật, trí nhớ của cô có tốt cũng không thể đem tất cả quần áo của người khác ghi nhớ được. Cô nhớ rõ chuyện này là vì cô từng có quan hệ với Tôn Duyệt Nguyệt.

Tôn Duyệt Nguyệt vốn thù dai, năm đó trong một dịp cuối năm, chiếc váy này từng được một người mới mặc đi lễ trao giải, hôm sau báo chí liền ào ào đăng hình so sánh cô ta với Tôn Duyệt Nguyệt. Kết quả Tôn Duyệt Nguyệt bị phê mặc không đẹp bằng người mới. Bởi vì chuyện này, Tôn Duyệt Nguyệt không ít lần ngáng chân người kia. Sau đó, dù cho chỉ thấy mặt người kia cũng phải lầm bầm vài câu: cũng không xem mình đứng ở đâu, dám mặc quần áo đụng hàng với ta.

Khi đó, Tôn Duyệt Nguyệt quả thực rất nổi, mọi người thấy cô như vậy, cũng giữ thể diện cho cô, không hợp tác với người kia. Dần dần, người mới kia liền chìm nghỉm.

Cái vòng này nó là như vậy, mỗi năm người mới xuất hiện nhiều, nhưng sau đó người biến mất cũng không ít.

Diệp Noãn ngồi trong phòng nghỉ một lúc, nhân viên cửa hàng kia chạy vội về, đến trước mặt Diệp Noãn xin lỗi: "Xin lỗi, cô Diệp, là chúng tôi sơ sót, bộ lễ phục kia cô Tôn Duyệt Nguyệt đúng là từng mặc qua."

Đàm Phượng vừa nhướn mày, liếc liếc Diệp Noãn, sau đó nhịn xuống, hỏi: "Vậy bộ màu đen kia? Có ai mặc chưa?"

"Bộ màu đen này tôi cũng đã xác định, chưa có ai mặc đâu ạ."

"Vậy thì bộ này đi." Diệp Noãn nhận lấy, bộ này tuy đơn giản, nhưng giải Đĩa Nhạc Vàng cô cũng không phải nhân vật chính, mặc như vậy là phù hợp.

Mới làm sai sót, tiếp theo lúc Diệp Noãn chọn giày và túi cũng được cửa hàng giảm giá đặc biệt. So với tài trợ lễ phục, tài trợ giày cũng ít hơn rất nhiều, là vì giày mang rồi đều hơi trầy trụa, không thể bán tiếp, cũng không thu hút ống kính bằng lễ phục.

[FULL] Thiên Phú - Cát HềNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ