Chương 1

634 19 1
                                    


Trước tiên kể một chuyện thú vị.

Điền Hữu Kim là một dược thương buôn bán đông trùng hạ thảo, qua lại mật thiết với đời trước của tôi, thuộc loại chú "lúc nhỏ từng bế tôi".

Cuối những năm 70 thế kỷ trước, Điền Hữu Kim ở vùng núi Nội Mông từng có một giai đoạn tham gia sản xuất, chuyện ông ấy kể hăng say nhất là chuyện mình từng tẩu tán cùng đội du mục, lòng vòng trên thảo nguyên hai tháng, đưa đàn dê tránh khỏi sói hoang cuối cùng được cứu.

Mỗi lần tụ tập với chiến hữu ông ấy uống nhiều đều sẽ lôi chuyện ra nói, đã thành một phần của tạo hình về ông ấy. Trong tự thuật của ông, khoảng thời gian đó là mùa mưa lớn hiếm gặp ở Nội Mông, trong núi sâu mưa to tầm tã, sấm rền phủ kính cả bầu trời, là cảnh sắc đẹp nhất cũng khiến người ta sợ hãi nhất ông từng thấy.

Điền Hữu Kim đến năm 2013 vì say xỉn quanh năm mà gan bắt đầu suy kiệt, kéo theo nội tạng toàn thân suy kiệt, bên bờ thoi thóp, các chiến hữu qua thăm ông, lần đầu tiên ông nói ra phiên bản thứ hai của câu chuyện này.

Trong phiên bản trước đó, ông một thân một mình trải qua tất cả, mà lần cuối cùng ông kể câu chuyện này trước khi qua đời, trong chuyện có thêm một người. Mấy chục năm nay, ông chưa hề nhắc đến sự tồn tại của người này.

Điền Hữu Kim gặp được người này vào tháng thứ hai sau khi vào sâu trong thảo nguyên, hôm đó trời đổ mưa to, ông ở trong sơn cốc ngửa đầu, nhìn thấy người đó đứng trên lưng núi không người, nhìn chăm chăm chớp lóe đầy trời.

Trong mưa to không thể nhìn rõ bộ dạng người đó, ông chỉ nhìn thấy người đó xa xa chỉ rõ cho ông phương hướng chính xác, sau đó liền biến mất trong rừng rậm. Sau lưng không có ngựa thồ, cũng không có dân chăn nuôi, chỉ có một mình.

Theo cách nói của Điền Hữu Kim, đây là một khoảnh khắc vô cùng thần kỳ, nơi đó cách khu tập trung gần nhất lộ trình gần một tháng, trong tình huống không có ngựa, không có tiếp tế, tuyệt đối không thể có người có thể đi xa trong rừng rậm đến như vậy.

Nơi như vậy đột nhiên xuất hiện một người, cực kỳ khả nghi, ông tựa hồ cảm thấy đối phương cũng trong tình huống lạc đường. Nhưng người kia không cầu trợ ông.

Ông cũng cảm thấy, đối phương có thể là đặc vụ nhập cảnh từ Mông Cổ, ở đây thăm dò địa hình, hoặc là mình gặp phải sơn quỷ, bao lâu nay, ông vẫn không dám nói ra. Sau khi bệnh nặng, hình tượng trong đầu càng lúc càng rõ ràng, cuối cùng mới kể ra.

Tôi đã nhìn thấy đoạn miêu tả này, trong bút ký của ông nội, ông nội tôi hỏi Điền Hữu Kim mua vụn da đông trùng hạ thảo, không biết nghe được câu chuyện này từ chỗ ai, đánh giá của ông nội tôi rất đơn giản, ông cho rằng, người Điền Hữu Kim nhìn thấy trong núi sâu đó, là một đạo mộ tặc.

Trong "Thanh Bại Loại Sao·Đạo Tặc Loại" của Từ Khanh từng viết chuyện Quảng Châu cự đạo Tiêu Tứ(1), Tiêu Tứ thường hành nghề trộm mộ bên núi Bạch Vân. Băng nhóm hơn mười người, có các thuật nghe mưa, nghe gió, nghe sấm, hiện màu cỏ, vết bùn, không chút sai sót. Một ngày, vừa đúng giữa trưa, sấm chớp luôn phiên, Tiêu dặn mọi người chia ra bốn phía xem xét, bảo dù có sấm chớp, giông gió, không được ngừng nghỉ, nghe gì thấy gì, ghi nhớ về báo. Tiêu ở trong đỉnh núi giông bão. Lát sau, mưa tạnh, có một người về từ phía đông, bảo lúc sấm lớn, mơ hồ cảm thấy dưới chân chuyển động, nghe như dưới đất có người ứng tiếng. Tiêu mừng bảo: "Đạt được rồi"...

Trùng Khởi- Cực Hải Thính Lôi ( Bản chỉnh sửa của Ba Hố)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ