Chương 10- Tôi tên Trương Khởi Linh ( chồng tui @@)

250 14 0
                                    


Tôi "chậc" một tiếng, thầm nghĩ anh dẹp đi, lúc nào rồi còn nói thế hù dọa tôi, sớm hơn mười năm tôi còn khựng một chút, bây giờ tôi trực tiếp nhảy vào quan tài cũng chưa chắc run chân.

Tuy là nói vậy, trong lòng lại bất giác có chút căng thẳng, rốt cuộc cũng một thời gian rồi không khai quan. Tôi hít sâu một hơi đi sang, liền nhìn thấy bên trong quan tài đá hiện ra một loại tình trạng kỳ quái, bên trong quan tài bình thường, không phải sợi bông thối rữa, thì cũng là một bãi nước đen, tệ hơn thì là rất nhiều sợi khuẩn nấm. Nhưng bên trong quan tài đá này, lại giống như đá ngầm có hà ký sinh, bám đầy hà dày đặc chi chít như mắt gà, thi thể nằm trên những con hà đó, còn là nằm nghiêng, trên xương cốt lộ ra cũng toàn là hà, cho nên hoàn toàn nhìn không rõ hình dạng vốn có của thi thể.

Tôi cẩn thận phân tích, đây là một bộ hài cốt sạch sẽ không hư thối, phần đầu là trạng thái xác khô, nửa thân dưới đã là xương trắng, hà mọc vô cùng chắc mẩy, đến cằm ông ta cũng có. Tôi dùng đèn pin rọi vào khoang miệng ông ta, liền nhìn thấy trong cổ họng toàn là hà, lập tức cảm thấy cổ họng mình nhói đau.

Bàn Tử dùng xà beng gõ gõ thi thể, phát hiện rất nhiều chỗ hà đã hình thành một cái vỏ xác. Mà chỗ ly kỳ nhất, là lỗ tai của thi thể.

Bề mặt đối diện với chúng tôi của cỗ thi thể này, mọc bảy lỗ tai. Bảy lỗ tai xếp theo một phương thức đặc biệt kỳ quái, kéo dài một mạch đến sau cổ và gáy. Lúc đầu tôi còn cho rằng là loại nấm kỳ lạ nào đó. Bàn Tử dùng xà beng cạy phần đầu thi thể, lật bên kia lên xem, lại thấy bình thường.

Bảy lỗ tai đối diện với "máy thu thanh" bên ngoài quan tài, ngoài kia đang sét đánh không ngừng, âm thanh ở xung quanh chúng tôi giống như vô số người đang nói chuyện. Bàn Tử nuốt nước bọt nhìn tôi, muốn nói gì đó mà không hình dung được.

Thứ này quả thực quá quỷ dị, bảo sao Bàn Tử nói đây là yêu quái.

Tôi cúi đầu phát hiện mỗi cái lỗ tai đều có lỗ nghe, tôi dùng đèn pin ghé lại nhìn, liền nhìn thấy những lỗ nghe này đều do con người tạo ra, đục trên xương tai, phía trên hàm dưới, còn cả trên xương sọ. Hình thái của vành tai đều là da dùng dao cắt ra.

Người này không phải dị dạng, bảy lỗ tai giống như hình xăm, từa tựa một loại trang sức đặc thù.

Ở mảnh đất Trung Nguyên, tập tục sùng bái viễn cổ có phần hoang dã này rất ít gặp, nó thể hiện sự sùng bái âm thanh của quần tộc này đến cực độ.

Nhìn quần áo chủ mộ, đã hoàn toàn mục nát hết, nhưng xác thực là kiểu an táng của Trung Nguyên. Bàn Tử dùng xà beng gõ phần đế quan tài, muốn xem xem dưới đáy có vật bồi táng không. Gõ một phát hà bị gõ nát, liền xuyên qua đáy quan tài. Bên dưới vậy mà rỗng.

Dưới đáy quan tài trống không thì không hiếm, Bàn Tử hưng phấn lên, dùng đèn pin rọi, liền phát hiện không đúng. Không gian dưới quan tài bình thường, đều dùng để giấu vàng, dạ minh châu, thường sâu cỡ một bàn tay, bên trong đều là đấu chứa toàn trân châu hoặc vàng nén, nhưng không gian bên dưới quan tài này, đèn pin rọi vào lại không rọi tới đáy.

Trùng Khởi- Cực Hải Thính Lôi ( Bản chỉnh sửa của Ba Hố)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ