Tôi hít sâu một hơi, lấy di động ra nhìn xem, lại phát hiện không có tin nhắn. Vẫn là tin nhắn mừng năm mới cuối cùng, ở trong hộp tin nhắn.
Tôi ngây ra một lúc, Bàn Tử đã đuổi theo ra. Hắn hỏi: "Sao vậy? Một cái xác khô đã dọa cậu thành như vậy, Thiên Chân sống lại rồi."
"Có phải chú Ba tôi không?" tôi hỏi hắn, "Anh nhìn kỹ giúp tôi."
Bàn Tử vừa nhìn biểu hiện của tôi đã biết tôi không phải đang đùa, mặt cũng trầm xuống, vỗ vai tôi rồi quay lại căn phòng. Tôi lại nhìn di động lần nữa, phát hiện quả thực không có tin nhắn gửi đến, thầm thấy kỳ lạ.
Cửa sổ phế tích đều đã mục nát, sụp xuống một mảng, bên ngoài ánh nắng rực rỡ, tia sáng chiếu vào phòng hình thành từng hình chữ nhật sáng rực, nhưng chỗ chúng tôi đứng lại vô cùng âm u, lượng lớn tủ hồ sơ ngăn ánh sáng chiếu đến đây. Tôi nhìn quanh không gian này, tiếng tin nhắn vừa nãy chắc không phải ảo thính, chắc chắn là phát ra gần đây. Nhưng nhìn quanh một lần, không có ai, cũng không có thứ gì đáng nghi.Tôi không chút tự tin nào đối với trạng thái tinh thần của mình, dần dần bắt đầu hoài nghi mình có phải quá căng thẳng không. Qua không đến mấy phút, Bàn Tử ở trong phòng gọi: "Thiên Chân, chú Ba cậu có phải còn có một cái tên, là Dương Đại Quảng?"
Tôi nói: "Tôi chưa nghe bao giờ."
"Vậy tôi cảm thấy chắc là không phải chú Ba cậu." hắn nói.
Tôi quay trở lại, liền nhìn thấy hắn lấy một thẻ chứng minh nhân dân từ trong túi quần thi thể, đang dùng di động rọi xem. Tôi đi qua nhìn thấy tên trên chứng minh nhân dân quả thực là Dương Đại Quảng, sinh năm 1948, là người Lạc Dương.
Tấm chứng minh nhân dân này dùng dây chun cột cùng một xấp đồ bỏ vào túi quần, bên ngoài bọc túi nhựa, bên trong còn có thẻ mượn sách, thẻ công tác, một loạt giấy tờ. Trừ ẩm mốc ố vàng, thì đều bảo quản không tệ.
Bàn Tử lật tấm hình bên trên ra, hoàn toàn không phải dáng vẻ chú Ba tôi, đối chiếu với mặt của thi thể, lại có mấy phần tương tự. Người này chắc chắn chính là Dương Đại Quảng.
Bàn Tử vỗ tôi một cái, chạm trán với tôi: "Lão cáo già không chết dễ vậy đâu. Mẹ nó đừng nghĩ bậy."
Tôi thở phào, có hơi nhũng chân đứng không vững, cố gắng trấn định, Kim Vạn Đường bên cạnh nói: "Tiểu Tam gia, cậu cũng quá xem thường tôi rồi, nếu đúng là xác tiên của Tam gia ở đây, tôi có thể không nhận ra sao?"
Hít sâu mấy hơi, tất cả giác quan của tôi cuối cùng cũng khôi phục như thường, tôi bắt đầu ngửi thấy mùi mốc và mùi thối dữ dội, vỗ vỗ mặt, cúi đầu nhìn áo jacket trên người xác khô, áo jacket này quả thực quá giống cái của chú Ba, tôi không tin là trùng hợp.
Rất nhanh tôi đã phát hiện, áo jacket không phải mặc lên người thi thể, là choàng ngoài thi thể. Bàn Tử lúc này ho khan một tiếng, tôi lập tức nhận ra, hắn vẫn chưa nói xong.
Tôi nhìn hắn, hắn nói: "Trước tiên cậu đừng vui mừng quá sớm, tuy người này không phải chú Ba cậu, nhưng ông ta có khả năng, là bạn của chú Ba cậu." nói rồi hắn đưa tôi một tấm ảnh.
BẠN ĐANG ĐỌC
Trùng Khởi- Cực Hải Thính Lôi ( Bản chỉnh sửa của Ba Hố)
Mystery / ThrillerTình hình là sắp ra Trùng Khởi rồi, Ba Hố lại chỉnh sửa lại Trùng khởi để lấp mấy cái hố ba cua gấp do uống say viết ra @@. Cùng đọc lại rồi hóng phim ra nào =))))) Cre: https://vongtinhdai.wordpress.com/2019/08/22/dao-mo-trung-khoi-cuc-hai-thinh-lo...