Chương 103-104

124 5 0
                                    

Chương 103

Bàn Tử hiển nhiên cũng nghĩ như tôi, nhưng không tiện phản bác bẽ mặt Tiểu Hoa trước mặt nhiều người như thế, đánh mắt với tôi, để tôi đi hỏi.

Tiểu Hoa nhìn thấy vẻ mặt của chúng tôi, vỗ vỗ đùi Bàn Tử: "Xem hết đi."

Trong đoạn phim, có người tiếp tục hỏi người trong thôn, quả nhiên hỏi ra được câu hỏi như chúng tôi: "Vì sao không chuyển nhà?"

Người được phỏng vấn dùng thủ ngữ thoăn thoắt đáp lời, bên cạnh có người ngắt ngứ phiên dịch: "Rời khỏi đây, tuổi thọ sẽ trở nên rất ngắn. Rất nhiều người sau khi rời khỏi thôn này, ở ngoài thôn chỉ cần ra ngoài quá ba năm, thì sẽ tăng tốc lão hóa."

Đoạn phim lắc một cái, tôi nhìn thấy Hắc Hạt Tử, anh ta rất đắt ý nhìn vào ống kính: "Tình hình các cậu thấy rồi đó, tôi nói mấy thông tin, các cậu phân tích thử, đầu tiên, thủ ngữ mà thôn này dùng, không phải là thủ ngữ phổ thông, là một loại thủ ngữ cổ, Trung Quốc thời cổ sớm đã có thủ ngữ, được gọi là thủ ngôn, nhà tư tưởng khiếm thính nổi tiếng nhất là Hạt Quan Tử thời kỳ Chiến quốc, nếu các cậu biết Hoàng Lão, sẽ biết đến tên người này, người này có thể dùng hai tay ra thủ ngôn. Nhưng loại thủ ngữ này hoàn toàn không thuộc hệ thống thủ ngôn thời cổ đại.

Nói rồi Hắc Hạt Tử lại đi ra ngoài, dường như không muốn để người ta nghe thấy, đi ra ngoài phòng, anh ta nói: "Nơi này không có tín hiệu, cho nên tôi quay phim lại hết tránh bỏ sót chi tiết. Người ở đây cho rằng nghe tiếng sấm mất thính lực, là vì trong tiếng sấm có thiên cơ trên trời đưa xuống cho họ, trời cao không muốn họ nói ra thiên cơ, cho nên không cho bọn họ có thể mở miệng nói chuyện, tôi hỏi họ rồi, có phải họ biết thiên cơ không, vô cùng thần kỳ, bọn họ trực tiếp nói với tôi, họ có thể nghe được, nhưng trong thủ ngữ của họ, không có từ ngữ có thể diễn đạt được thiên cơ. Cũng chính là nói, bọn họ biết trên trời đang nói gì, nhưng họ không biểu đạt ra được.

Người nghe đều mấy mặt nhìn nhau, Hạt Tử đột nhiên thần bí nói: "Câm và điếc từ xưa khó phân, các cậu hồi tưởng một chút, chữ 'điếc' trong tiếng Hán viết thế nào?"

Tôi ngây ra một lát, Bàn Tử tiếp lời: "Trên lỗ tai có một con rồng." nói rồi mới nhận ra là đoạn phim, anh bạn này chỉ là ra vẻ thôi.
lỗ tai (nhĩ耳) + rồng (long龙) = điếc (lung聋)

Hạt Tử tiếp tục nói: "Chữ 'điếc', là trên lỗ tai có một con rồng, cổ nhân tạo chữ, vì sao chữ điếc lại có kết cấu như vậy?"

Chúng tôi hít một hơi, Hạt Tử vẻ mặt bỉ ổi, tôi thầm nghĩ mẹ nó chứ anh nói thẳng đi, lại nhận ra trong tay chỉ là đoạn phim, không phải đối thoại tiếng nói.

Trong lòng tôi có hơi lấn cấn, không biết Hạt Tử thế nào rồi, theo lý, nên gọi video trực tiếp để anh ta tự nói chuyện với chúng tôi, lâu lắm rồi không gặp anh ta, không biết chuyện của anh ta tiến hành thế nào, nhưng Tiểu Hoa lại đem đoạn phim đến đây.

Hạt Tử lấy ra một cái điện thoại khác, bắt đầu đọc lên cho chúng tôi, không biết tra được ở đâu:

Hình thanh. Chữ từ nhĩ, từ long, long cũng là thanh. "Long" vốn chỉ động vật hư cấu có thể mang đến nước mưa, nghĩa rộng chỉ cơn giông mùa xuân. "Nhĩ" chỉ "nghe ngóng". "Nhĩ" và "Long" kết hợp với nhau biểu thị "lỗ tai nghe được tiếng sấm mùa xuân"

Trùng Khởi- Cực Hải Thính Lôi ( Bản chỉnh sửa của Ba Hố)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ