Phiên ngoại 4: Lần đầu gặp gỡ ( Quan Thế Kiệt x Lăng Hạo)

175 2 0
                                    


Trên xe Quan Thế Kiệt.

"Anh muốn mang tôi đi đâu?"

Lăng Hạo ngồi trên ghế phụ bên cạnh, đầy mặt cảnh giác nhìn chằm chằm mặt Quan Thế Kiệt: "Thả tôi xuống!"

Quan Thế Kiệt mỉm cười, nghiêng nghiêng cằm, chỉ vào cổ chân sưng lên như cái bánh bao của Lăng Hạo: "Bộ dáng này của em về nhà thế nào được? Chân đều sưng thành như vậy rồi!"

Lăng Hạo nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm hắn, hung hăng nói: "Còn không phải do anh hại! Anh cái tên biến thái này!!!"

Quan Thế Kiệt bất ngờ đạp phanh, nhìn Lăng Hạo cười đầy thâm ý, nhưng cũng không mở miệng nói chuyện.

Thân thể Lăng Hạo lập tức căng cứng: "Anh muốn làm gì?!"

Bầu không khí trong xe bắt đầu khẩn trương lên, Quan Thế Kiệt dùng loại ánh mắt cười như không cười mà nhìn Lăng Hạo một hồi lâu, nhưng vẫn không nói câu nào khiến Lăng Hạo không khỏi lạnh sống lưng, bộ dáng kia hệt như một con nhím đang đối mặt với kẻ thù của mình.

Trong xe hoàn toàn yên tĩnh, chỉ còn lại tiết tấu hít thở không hài hòa của hai người. Hô hấp của Quan Thế Kiệt kéo dài mà bình ổn, còn hô hấp của Lăng Hạo lại càng ngày càng gấp. Cơ bắp toàn thân Lăng Hạo căng chặt, hoàn toàn lâm vào trạng trái phòng bị, chỉ cần tên biến thái bên cạnh có bất cứ dị động nào, cậu sẽ không chút do dự mà đấm sang.

Nhìn Lăng Hạo hệt như một con thú nhỏ, nụ cười trên mặt Quan Thế Kiệt càng sâu hơn, chủ động phá vỡ cục diện bế tắc: "Em thật đáng yêu, tôi rất thích."

Toàn thân Lăng Hạo lập tức mềm xuống, giống như một quả bóng được bơm đầy căng đột nhiên xì hơi, không khỏi cảm thấy lửa giận vừa rồi của mình thật buồn cười, đối phương căn bản không để cậu vào mắt, căn bản không thèm để ý đến lửa giận của cậu a!

Lời nói của nam nhân khiến Lăng Hạo cảm thấy vô cùng khuất nhục, cậu không thể chịu đựng được người khác dùng loại ánh mắt như đang nhìn nữ nhân để nhìn cậu, cho nên cũng phi thường chán ghét khi người ta dùng những từ ngữ để hình dung nữ nhân kia dùng lên cậu.

"Đừng nói tôi đáng yêu! Lão tử hận nhất là bị người ta hình dung như vậy!"

Lăng Hạo nhe răng há miệng giận dữ hét sang, khuôn mặt xinh đẹp bởi vì phẫn nộ mà có chút vặn vẹo, thế nhưng cả người từ trên xuống dưới không hề có một tia sát khí, ngược lại giống như một chú mèo con bị chọc giận.

Ý cười trên mặt Quan Thế Kiệt lại càng sâu hơn, cơ hồ có thể nói là xán lạn, hàm răng chỉnh tề lóe sáng, khiến Lăng Hạo có một loại ảo giác như nam nhân trước mắt đang lộ ra răng nanh của dã thú.

"Thế nhưng em thật sự rất đáng yêu a! Là cậu nhóc đáng yêu nhất mà tôi đã từng gặp!"

Không để ý đến sự phẫn nộ của cậu, Quan Thế Kiệt nhìn Lăng Hạo từ trên xuống dưới, thật sự không thể tìm ra từ nào khác để hình dung cậu.

"Lão tử không phải nữ nhân!"

Nhịn xuống xúc động muốn hung hăng tung một quyền lên mặt hắn, Lăng Hạo cắn chặt răng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đừng dùng mấy từ buồn nôn kia để hình dung tôi!"

Y QUAN CẦM THÚ _ Thủy Ấn Vô TrầnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ