Quyển 1_Chương 16: Nam nhân thần bí

1.4K 68 8
                                    

Ánh đèn mờ nhạt, bầu không khí lười biếng. Lăng Hạo chân sau chạm đất, ôm đàn ghi-ta trong lòng nhẹ nhàng đánh, những nốt nhạc trong trẻo như nước chảy theo ngón tay truyền ra, Lăng Hạo khẽ ngâm một ca khúc tiếng Anh:

Would you know my name if I saw you in heaven?

Will it be the same if I saw you in heaven?

I must be strong, and carry on

Cause I know I don't belong here in heaven

Would you hold my hand if I saw you in heaven?

Would you help me stand if I saw you in-heaven?

I'll find my way, through night and day

Cause I know I just can't stay here in heaven

Time can bring you down;time can bend your knee

Time can break your heart. Have-you begging-please?

Beyond the door there's peace I'm sure.

And I know there'll be nomore tears in heaven

Would you know my name if I saw you in heaven

Will it be the same if I saw you in heaven

I must be strong, and carry on

Cause I know I don't belong here in heaven? ? ? ?

Giai điệu hơi ưu thương quanh quẩn từng góc quán bar, tất cả mọi người đều bị thanh âm từ tính của Lăng Hạo hấp dẫn, yên lặng tập trung nghe tiếng ca của cậu. Giọng hát của Lăng Hạo khàn khàn có chút ám trầm, nhưng cũng không phá hư mỹ cảm thanh âm, ngược lại có vẻ phi thường từ tính. Giai điệu êm dịu giống như chocolate rất có lực xuyên thấu, cùng tiếng đàn ghi-ta trong trẻo, một tổ hợp vừa vặn khiến cho tiếng hát của cậu dễ dàng cảm động, đi vào lòng người.

"Chính là cậu ấy sao."

"Đúng vậy, lão đại."

"Một chút nữa làm cho cậu ấy tới gặp tôi."

"Vâng!"

Dưới đài, ở bàn gần sân khấu nhất, một nam nhân anh tuấn giống như điêu khắc ngồi trên ghế, cầm một điếu thuốc trong tay, cùng người bên cạnh thấp giọng nói chuyện với nhau. Vẫn mang theo một tia mỉm cười, tầm mắt không chút nào dời khỏi người Lăng Hạo, mỗi lần tầm mắt Lăng Hạo chuyển tới chỗ hắn, hắn đều đang mỉm cười.

Người ông chủ nói không lẽ là hắn a? Lăng Hạo một bên ca hát, một bên tinh tế đánh giá, vừa rồi cậu đem cả tất cả người trong quán bar xem qua một lượt, trừ bỏ nam nhân này cũng không còn ai có khí thế đặc biệt a.

Tuy rằng hắn chỉ tùy tiện ngồi nơi đó, nhưng khí thế cả người lại phi thường cường đại, hơn nữa gương mặt anh tuấn kia của hắn, thật sự rất khó để người ta bỏ qua sự tồn tại của hắn, bất luận kẻ nào đi vào quán bar, ánh mắt đầu tiên chú ý tới tuyệt đối là hắn.

Đàn ghi-ta trơn nhẵn hạ xuống một nốt cuối cùng, màn biểu diễn của Lăng Hạo đêm này đã xong. Dưới đài vang lên tiếng vỗ tay không lớn không nhỏ, Lăng Hạo lễ phép nói một tiếng cám ơn, cầm lấy đàn ghi-ta lui về phía sau sân khấu.

Y QUAN CẦM THÚ _ Thủy Ấn Vô TrầnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ