"Ha hả! Còn chưa ngủ a." Lăng Hạo cười gượng hai tiếng.
Quan Thế Kiệt thong dong đứng lên, từng bước một hướng Lăng Hạo đi đến, một giọt mồ hôi lạnh theo trán Lăng Hạo chảy xuống.
"Tối hôm nay em đã đi đâu?" Thanh âm Quan Thế Kiệt lạnh như băng, nghe không ra hỉ nộ.
"Không đi đâu hết." Lăng Hạo có chút chột dạ, ngẩng đầu nhìn đèn treo trên trần nhà.
"Không đi đâu?" Quan Thế Kiệt đột nhiên vươn tay bắt lấy cậu, không để ý tới sự phản kháng của cậu kéo thẳng tới phòng tắm. Trực tiếp đem cậu đặt trước gương: "Vậy em nói cho tôi biết dấu vết trên cổ em là từ đâu ra?"
"Dấu vết?" Lăng Hạo nhìn chính mình trong gương, trên cổ trắng nõn nơi nơi đều là dấu vết màu hồng tím, rõ ràng là dấu hôn. Càng làm cho cậu giật mình hơn chính là tóc cậu cư nhiên bị cắt ngắn ! Tóc mái trước kia có thể che lấp được ánh mắt bây giờ ngay cả lông mi cũng không che nổi, đến vành tai cũng lộ ra ngoài.
Nhất định là tên nam nhân biến thái kia thừa dịp cậu hôn mê trộm cắt đi! Lặng lẽ ở trong lòng đem mười tám đời tổ tông của nam nhân kia ân cần thăm hỏi một lượt, Lăng Hạo nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi bị chó điên cắn!"
"Nga?" Ánh mắt Quan Thế Kiệt nguy hiểm nheo lại, đột nhiên kéo áo Lăng Hạo. "Xoẹt!" Tiếng vải bị xé rách, quần áo Lăng Hạo từ chính giữa bị xé thành hai nửa."Trên người em nhiều dấu vết như vậy đều là chó cắn sao?" Kính mắt Quan Thế Kiệt ở dưới ngọn đèn lóe sáng, không thấy rõ vẻ mặt của hắn, bất quá Lăng Hạo có thể cảm thấy được giờ phút này biểu tình của hắn nhất định phi thường khủng bố.
Cố giữ lấy quần áo bị xé thành hai nửa, Lăng Hạo nhìn chính mình trong gương liền hoảng sợ: Nửa người trên trần trụi cư nhiên tràn đầy dấu hôn màu hồng tím, thậm chí có vài nơi là một mảng đầy dấu hôn chung một chỗ.
"Ách ~~~ này, tôi có thể giải thích." Yết hầu* Lăng Hạo có chút khô khan, bất an nhìn nhìn Quan Thế Kiệt sắp bùng nổ."Cái kia, hôm nay tôi đụng phải một tên biến thái."
*cổ họng
"Biến thái?" Quan Thế Kiệt nhìn ánh mắt Lăng Hạo có chút vô tội, nhất thời cảm thấy thật đáng yêu, tức giận tựa hồ cũng tiêu tan một chút.
"Đúng vậy, tên biến thái kia đem tôi bắt cóc , sau đó còn muốn cường bạo tôi."
"Ân, tiếp tục nói." Biểu tình Quan Thế Kiệt thản nhiên, tựa hồ không có sinh khí, Lăng Hạo có chút giật mình với sự bình tĩnh của hắn.
"Bất quá hắn không có thực hiện được, tôi đá hắn một cước rồi trốn thoát." Quan Thế Kiệt vẫn như cũ không có phản ứng, Lăng Hạo có chút bất an nhìn nhìn hắn: "Uy! Anh không sao chứ, sao lại ngây người như vậy?"
Quan Thế Kiệt đột nhiên ôm cổ Lăng Hạo, Lăng Hạo nghĩ hắn lại nổi thú tính, không khỏi bắt đầu giãy dụa: "Uy uy! Tên hỗn đản này! Sao tự nhiên lại phát điên a! Buông!"
"Đừng nhúc nhích! Tôi chỉ muốn ôm em một chút." Thanh âm nam nhân ôn nhu đến khó tin, đầu đặt trên vai Lăng Hạo. Lăng Hạo cảm giác được từng trận từng trận nhiệt khí thổi tới cổ mình.
"Em rốt cục đã trở lại." Thanh âm nam nhân có chút u ám, lộ ra tâm tình lo lắng của hắn. Đối với Quan Thế Kiệt đột nhiên yếu đuối như vậy, Lăng Hạo có chút không biết làm sao. Mùi hương nam tính trên người nam nhân nhàn nhạt truyền tới, trong nháy mắt Lăng Hạo có chút thất thần.
"Tôi không sao, buông ra đi!" Lăng Hạo nhẹ nhàng nói, cậu biết giờ phút này Quan Thế Kiệt là đang lo lắng cho cậu. Trước đây Quan Thế Kiệt cũng từng trải qua chuyện bắt cóc này, người bị hại là em trai song sinh của hắn, khi đó hắn chỉ mới tám tuổi. Em trai hắn lúc ấy một đêm chưa về, sau đó có người gọi điện thoại tới, đối phương yêu cầu bọn họ giao 500 vạn tiền chuộc, nhưng ba bọn họ chính trực kiên quyết không chịu thỏa hiệp như vậy mà đi báo cảnh sát. Ngày hôm sau, trong một nhà kho nhỏ bỏ hoang cảnh sát phát hiện thi thể em trai hắn, nghe nói tử trạng thực thê thảm, bị tra tấn tàn phá không chịu nổi. Quan Thế Kiệt cùng người trong nhà quan hệ không tốt cũng là bởi vì nguyên nhân này, hắn cùng em trai quan hệ phi thường tốt, khi em trai mất, cậu cũng cảm nhận đươc sự thống khổ của hắn lúc ấy, vậy nên hắn không thể tha thứ cho người ba lãnh huyết kia được.
"Không, để tôi ôm em một lát nữa." Nam nhân như làm nũng mạnh mẽ ôm lấy cậu, Lăng Hạo bị hắn ghìm có chút đau nhưng cũng không có hé răng, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Trên bầu trời đầy sao lóe sáng, giống như một màn sân khấu được trang trí màu đen điểm thêm một viên kim cương, chói mắt mà lỗng lẫy, côn trùng trong bụi cỏ ven đường kêu vang liên tiếp, cùng ngọn đèn đường mờ mịt khiến người ta không hiểu sao cảm thấy nội tâm ấm áp. Lăng Hạo lộ ra một cái mỉm cười nhẹ nhàng, đột nhiên cảm thấy mình thực hạnh phúc, bởi vì rốt cục cũng có người đem cậu đặt trong lòng. Mình không bao giờ ... cô đơn nữa? ? ? ?
"Các ngươi đang làm gì vậy." Thanh âm đột nhiên vang lên phá vỡ không khí hài hòa của hai người, Hứa Nguyệt Như mặc một thân áo ngủ buồn cười, còn ngái ngủ đứng ở cửa phòng tắm.
Quan Thế Kiệt thong dong buông Lăng Hạo ra, đẩy đẩy kính mắt: "Không có gì, tiểu Hạo bị con gián dọa thôi."
Lăng Hạo: "? ? ? ? ?"
"Thì ra Tiểu Hạo sợ con gián a!" Hứa Nguyệt Như ngáp một cái: "Các ngươi đi ra ngoài đi, ta muốn đi WC."
Khi hai người đi tới cửa, Hứa Nguyệt Như đột nhiên hét ầm lên: "Tiểu Hạo! Trên người ngươi sao lại một vết xanh một vết tím như vậy a!"
V Nhất thời cả người Lăng Hạo cứng ngắc, nhưng tên Quan Thế Kiệt này lại rất bình tĩnh xoay người: "Nga, tiểu Hạo nói trong phòng nhiều muỗi lắm, cậu ấy bị cắn cả buổi tối."
Lăng Hạo trừng mắt nhìn hắn: lý do ngu ngốc như vậy, bà ấy sẽ tin tưởng sao?
"Nga, vậy để ngày mai ta đi mua nhang muỗi."
"Ân, không cần phiền vậy đâu, cháu đi mua được rồi."
Lăng Hạo nhất thời ngã xuống đất? ? ? ? ?
~~~~~~
Khi đi đến cửa phòng ngủ, bản tính cầm thú của Quan Thế Kiệt không hề thay đổi, vẫn thói quen như cũ ôm chặt cậu. Lăng Hạo đột nhiên một cước hướng hắn đá tới, Quan Thế Kiệt bất ngờ không kịp phòng bị một cước đá tới sô pha. Che đi bụng bị đá, Quan Thế Kiệt có chút hoang mang nhìn cậu.
Lăng Hạo mỉm cười: "Từ hôm nay trở đi, anh ngủ trên sô pha, nếu dám một mình tiến vào phòng ngủ của tôi, tuyệt đối giết không tha!" Nói xong liền đóng cửa khóa trái lại. Quan Thế Kiệt ngồi trên sô pha lộ ra một tia cười khổ.
Lăng Hạo nửa đêm tỉnh lại, phát hiện: 1. Cửa cậu khóa trái không biết khi nào thì bị mở ra, 2. Quan Thế Kiệt đang ngủ trên giường cậu, 3. Cả người mình trần trụi bị hắn ôm vào trong ngực trở thành gối ôm thịt người (chỉ là vì sao phải cởi sạch quần áo a? )? ? ? ? ?
Lăng Hạo: "? ? ? ? ?"
Xem ra muốn trở thành một cái cường thụ chân chính, con đường phải đi của Tiểu Hạo thực dài thực gian nan a ~~~~~~
BẠN ĐANG ĐỌC
Y QUAN CẦM THÚ _ Thủy Ấn Vô Trần
RandomTên truyện: 衣冠禽兽 Tác giả: 水印无尘 Edit by me v<)~❤️ Raw: Kho tàng đam mỹ FeiYanQing.com Văn án: Vì để che dấu vẻ bề ngoài quá mức xinh đẹp của mình, Lăng Hạo cố ý lôi thôi lếch thếch, khiến bản thân trông cực kỳ tầm thường. Thế nhưng tro...