- TẮM NHANH RỒI RA ĐÂY CHO TÔI!!
Sau khi gửi lời sấm truyền đến người thương, nhóc Thượng sĩ hỉnh mũi bực bội liếc cửa phòng tắm rồi mới tiếp tục việc bếp núc. Cắt hành, băm nhỏ tỏi, bào phô-mai, ... nó mở cặp lồng lấy ra cái chảo chiên bắt lên bếp, cho tất cả nguyên liệu vào đảo qua lại, không biết lại nghĩ gì mà khúc khích mãi.
Taehyung đứng cách cả cánh cửa cũng ngửi được mùi thơm béo bên ngoài nên lên tiếng khen.
- Thơm quá nha!
Mới được khen vậy thôi nó đã nghênh đầu tự đắc, vui sướng đáp.
- Hừm, anh nghĩ một đứa nhỏ rời nhà đi nhập ngũ từ năm 14 tuổi thì có thể làm được gì! Tôi giỏi hơn anh nghĩ đấy! Mà ...
Vừa cười nói đây thì mặt nó lại đần ra. Anh Đại tá kia tắm xong chỉ quấn mỗi chiếc khăn quanh hông rồi đi ra ngó nghiêng chảo đồ ăn của nó. Hee Mang không ngại nhìn những quân nhân khác. Cậu sống trong quân đội từ nhỏ thì sao có thể ngại mấy chuyện cỏn con này, đôi khi còn tỏ ra ngán ngẩm vì thấy quá nhiều nữa. Tuy nhiên, khi đối diện người đàn ông này lại là một vấn đề to lớn khác.
Cậu nhóc chống nạnh rồi quơ bừa cái ca i-nốc, dứ dứ vào anh, người đang đứng khoanh tay ngay trước chảo chiên của nó mà đánh giá món ăn.
- Lại gì nữa!
Taehyung lơ nó, lấy muỗng chấm ít sốt trong chảo thổi phù, nếm thử.
- Ừm, ngon thật nha. Anh bất ngờ đấy ... Em sao vậy? Sao mặt quéo lại rồi?
Bị ghẹo nhây, Hee Mang mặt mũi đỏ bừng không nể anh cấp trên, tiếp tục mắng.
- Anh có biết lịch sự không? Ăn mặc kiểu gì kì thế?? Áo quần đâu lại quấn mỗi cái khăn như vậy???
- Hửm? Em làm sao ấy, anh rất lịch sự luôn. Bình thường về phòng tắm rửa xong anh vẫn mặc thế này mà.
Trông Taehyung cứ chưng hửng như thể đây là việc quá đỗi bình thường với anh. Nó khoặm mặt. Định lại giảng đạo thêm một trận nhưng cậu nhóc chợt phát hiện, mình càng để tâm mấy lời trêu ghẹo kia thì người nọ cành muốn lấn tới. Cậu quyết định không quan tâm, tiếp tục nấu mì.
Đại tá chờ thật lâu nó cũng chẳng lên tiếng nói lại. Anh lấy làm lạ, bèn ngồi xổm kế bên ngó nó. Bị người này nhìn chòng chọc, Hee Mang vờ bực dọc đứng phắt dậy, cầm theo chảo chiên lách qua người anh.
- Tránh đường.
Anh giật mình, té ngồi ra phía sau trong lúc vẫn dõi theo nó. Hee Mang bỗng lơ anh. Cậu ta dửng dưng chia một nửa chảo mì sang khay ăn, quay qua băm nhỏ chút phô-mai rải đều lên mì, đẩy qua hướng của Taehyung.
- Ăn đi, tối rồi.
Kệ anh, cậu nhóc bê cái chảo qua bàn ngồi ăn ngon lành. Taehyung bỗng chốc bị bỏ rơi, anh ngơ ngác như trẻ lạc, hàng lông mày rậm méo xẹo như hề, không nhịn được bật dậy chạy qua bàn ôm chặt nó. Nhóc Thượng sĩ bất ngờ. Vài giây trước còn hả hê vì vừa trả đũa thành công thì bây giờ lại nhanh nguôi ngoai. Nó quay sang vòng tay qua tấm lưng trần, vỗ về tên đàn ông to xác lụy tình.
![](https://img.wattpad.com/cover/233686792-288-k163572.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
(HOÀN) Tôi yêu anh đấy! Thế có vi phạm quân quy không? [VHope]
Fanfiction[HE] Muốn bắt một chú sóc? Khó đấy!