- Do bọn mày ngu mới bị nó gạt bấy lâu. Cái chức Thị trưởng đó chẳng thể cứu ai cả! |
Hee Mang nghe xong chỉ thấy hổ thẹn xen lẫn đau lòng. Quỳ trên đất, đầu nó dần cúi xuống, đánh ánh mắt ướt nhòe sang hướng khác vì không còn đủ can đảm nhìn thẳng vào Đại tá. Mọi chuyện đều do nó mà thành! Cả cớ sự ngày hôm nay cũng vậy, là chính một tay nó ban cho mọi người.
Cậu Thiếu úy vì chút ít sĩ diện trẻ con lại đi kêu gào với tất cả là bị chèn ép. Tự hủy hoại sức khỏe của mình rồi đổ lỗi cho mọi người. Được cấp trên ưu ái cho phép ở lại còn không biết an phận, nằng nặc đòi cái này cái kia, chẳng màng tới danh dự hay người khác khó xử ra sao. Đến lúc bị la mắng thì nhịn nhục một chút cũng không được, tìm cách trả đũa hay chửi rủa người ta rồi còn biết bao chuyện khác. Nó đã thật sự nghĩ bản thân bất hạnh thế nào cho đến khi thật sự bị trả thù và lúc này nó vẫn ngáo ngơ không biết gì ngoài việc chỉ biết í ới người này người nọ thì Kim Taehyung, người yêu của nó, chính là người đầu tiên và duy nhất chấp nhận thay nó gánh vác mọi giông bão ngoài kia. Sao thằng nhóc này có thể ích kỷ đến thế?
- Những gì cần nói, anh đã nói hết rồi ... Anh xin lỗi vì đã không nhịn được mà quay về nói với em mấy lời đau lòng này nhưng Mangie à, anh thật sự ... thật sự muốn nhìn em lần cuối~
- Memphis là thị trưởng! Em sẽ nhờ đến anh ta, chắc chắn sẽ cứu được anh. Memphis có thể dùng lệnh đặc xá cho anh~
Thiếu úy ngắt lời anh, nó chẹn họng nói lên suy nghĩ non nớt của mình. Không cần biết có kết quả như nào, nó cứ đứng đó liên tục đề xuất từng chút một. Mong mỏi sẽ tìm được cách giúp anh vượt qua hoạn nạn dù Taehyung đã thẳng thừng đánh bay chút hy vọng còn sót lại.
- Không ai có thể cứu anh.
- Đào ngũ! Đúng rồi, đào ngũ. Đi với em, thoát khỏi đây thì chúng ta an toàn rồi. Em biết sau khu D có trường bắn bỏ hoang, tường hay lưới thép ở đó có lẽ đã mục, hai ta vẫn còn cơ hội~
- EM ĐỪNG TRẺ CON NHƯ VẬY NỮA ĐƯỢC KHÔNG?
Anh lay cậu nhóc thật mạnh như thể muốn xốc hết mấy suy nghĩ ấu trĩ kia ra khỏi đầu nó. Nhìn Hee Mang thế này, anh chỉ biết cáu giận, không thể tưởng tượng ra viễn cảnh về sau, những ngày vắng bóng mình thì người này sẽ như thế nào. Anh giận không phải vì cậu trẻ con, cạn nghĩ, mà anh giận bản thân mình. Nếu bây giờ cho Đại tá chọn lại, anh sẽ không quay về để đạp đổ chút ánh sáng cuối cùng nơi nó. Thà âm thầm chờ đến hồi chuông báo tử và để lại người thương ở đây dần quên mình có lẽ sẽ tốt hơn.
Thiếu úy bị la mắng cũng không chút bận tâm, bởi nó biết mình đáng bị như thế. Dù Taehyung có cố tình hay không thì nó vẫn chấp nhận.
- Anh ơi, em xin lỗi nh~ nhưng ... anh có thể đừng đi không? Em không muốn anh đi đâu. Mọi chuyện là do em mà, em sẽ ở tù! Em ở tù thay cho mọi người. Không ai liên quan cả, anh sẽ không phải đi nữa. Nhé? Được không? Taehyung? Anh ở lại với em đi, anh đừng đi mà ...
Nó mò mẫm, bò lại phía Taehyung rồi níu chặt tay áo nhàu nhĩ, căng đôi mắt cay sè vì nước mưa khẩn thiết nhìn anh. Quỳ bên dưới, Hee Mang cất giọng nức nở nài nỉ anh nhưng Đại tá không phản ứng cũng chẳng nhìn lại. Hành động của anh khiến nó run rẩy, ức chế đến mức ý thức tê dại. Bần thần, nó cứ ngồi thừ ở đó ôm chân anh, mặc kệ màn nước lạnh đập vào người cho đến khi mất sức, ngã vật ra đất.
BẠN ĐANG ĐỌC
(HOÀN) Tôi yêu anh đấy! Thế có vi phạm quân quy không? [VHope]
Fanfiction[HE] Muốn bắt một chú sóc? Khó đấy!