- Anh là người trong tấm hình đó! Người có gương mặt ... giống với Taehyung của tôi.
Câu nói của Hee Mang khiến tất cả ngỡ ngàng. Nhất là Thị trưởng vì tấm hình đưa cho cậu nhóc lúc trước là ý kiến của ngài. Bối rối đôi chút, Memphis hỏi lại.
- Em biết rồi sao? Từ lúc nào em nhận ra người trong hình không phải là Taehyung?
Thiếu úy nheo mắt, nhìn vào đôi con ngươi xanh trong dưới lớp kính màu trà.
- Taehyung của em chưa bao giờ an yên như thế. Đây là đôi mắt hạnh phúc, còn của anh ấy thì tối màu, sầu muộn chất chứa những âu lo và ... rất nhiều tâm trạng. Dù mọi người đã che đi vết sẹo lớn trên gương mặt người trong hình, nhưng ánh mắt kia đã tố giác tất cả!
- Anh xin lỗi. Vì tình trạng cấp bách của em, anh lại chẳng tìm được bất kì hình ảnh gì của Taehyung nên đành ...
Memphis hy vọng cậu nhóc không giận mình vì cố tình dối gạt, nhưng nó hiểu chuyện như thế thì sao có thể giận ngài được? Hee Mang mở ví, lấy tấm hình đó đưa lại cho anh thanh niên đứng phía sau.
- Em hiểu mà. Cảm ơn mọi người đã cố gắng vực dậy tinh thần em.
jhope nhận lại tấm hình, nhìn qua mới thấy vai nó run lên từng đợt. Anh mủi lòng ngỏ ý muốn ôm cậu nhóc một chút, xem như là xoa dịu.
- Vâng, được ạ.
Kéo Hee Mang vào lòng, anh càng cảm nhận rõ mỗi nhịp thở nặng nề của nó. Nó đang đau khổ và anh biết điều này. Ngày trước, chiến sự căng thẳng từng khiến Thiếu tướng và anh xa cách. Tuy không bao lâu, đúng hơn chỉ vỏn vẹn 3 tháng nhưng anh đã nhớ V đến lo lắng, đứng ngồi không yên thì huống gì là cậu nhóc này. Nửa năm trời quả là khó khăn với nó.
Trông nó cứ điềm đạm vậy cho tới khi nhận được cái ôm sẻ chia từ Trung tá. Cả người Hee Mang lại run lên, mặt mũi đều díu lại giàn giụa nước mắt. Hope xót xa đưa tay xoa đầu cậu.
- Không sao. Có mọi người ở đây. Mọi người sẽ sớm tìm được Taehyung cho em thôi!
Biết hành động của mình khiến buổi gặp mặt trở nên nặng nề thế này, Hee Mang khó khăn nuốt khan, chùi nước mắt lia lịa rồi nhường lời cho anh trai. Họ vừa lên xe vừa nói.
- Chúng ta tới chỗ của 2 đứa rồi nói. À, không thấy bác Arzt. Bác có việc sao?
- Là việc của Taehyung. Cha đã liên lạc với quân Đồng minh, nhờ để ý tìm người dùm. Ngoài ra còn phát lệnh cho Pháo binh Hải quân quan sát giúp nữa.
Nghe V nói thế, dù không biết bác Arzt là ai nhưng Hee Mang rất cảm kích. Thiếu tướng dắt tay người yêu lên ngồi ở băng sau, vừa nói vừa đỡ hông jhope.
- À, em có thân với vài chủ tàu. Nhờ họ thăm hỏi chắc ít nhiều cũng giúp được chúng ta. Chỉ hy vọng Taehyung không bị quân Trung Quốc hay Triều Tiên bắt đi~
Thiếu úy giật mình, bất giác cắt ngang.
- Nếu anh ấy thật sự bị bắt đi ... thì sẽ ra sao?
V thở dài. Hắn trấn an cậu đôi ba câu mới định nói thì Hope ngăn lại.
- Em đừng lo. Taehyung rất giỏi. Cậu ta sẽ được trọng dụng, chiêu đãi hay mời gọi tham gia vào quân đội của họ nên ... không sao đâu.
BẠN ĐANG ĐỌC
(HOÀN) Tôi yêu anh đấy! Thế có vi phạm quân quy không? [VHope]
Fanfiction[HE] Muốn bắt một chú sóc? Khó đấy!