- Anh xin lỗi.
Hee Mang gạt Đại tá ra. Nó thật sự thấy bản thân phiền phức khi gây ra biết bao chuyện lớn nhỏ. Làm Taehyung chỉ đơn giản là đến căn cứ công tác vài năm thôi cũng không yên. Cậu nhóc chùi nhanh hàng nước mắt chảy dài, tấm tức nói trong tiếng nấc.
- Làm gì có Đại tá nào cực như anh! Người ta là cấp trên thì phè phởn luyện tập, ngày 3 bữa rồi tối đến xuống phố uống rượu, chẳng buồn dạy học, tập trận. Còn anh? Từ lúc đến căn cứ tới giờ thời gian ngủ còn ít hơn 4 tiếng thì nói gì tới đi chơi. Ăn thôi còn bữa đực bữa cái ...
Thấy người yêu lo lắng cho mình, Taehyung thở dài, lê từng bước nặng nề đến, quàng tay ôm nó lần nữa. Và lại lần nữa, Hee Mang đẩy anh đi. Cậu chỉ vào anh, hét lớn để tự át đi vài ba từ vỡ vụn trong lời nói vì nức nở.
- ANH BUÔNG RA! KHÔNG CẦN ANH CHĂM SÓC TÔI, ANH ĐI ĐI!! LÀM ƠN ĐỪNG LO CHO TÔI NỮA.
Biết nó định chạy đi nên anh đã kịp vòng tay níu lại. Hee Mang vùng vẫy kịch liệt, anh không giữ nổi nên phải ghìm nó quỳ trên đất.
- Suỵt! Bình tĩnh, bình tĩnh! Jung Hee Mang của anh ngoan nào, bình tĩnh lại.
Taehyung như quả núi lớn bao lấy cậu nhóc. Nó thương người đàn ông này nhiều quá, muốn đuổi anh đi nhưng hai tay cứ khư khư giữ chặt, gào lên.
- EM NĂN NỈ ANH! HÃY ĐỂ EM NGỔ NGÁO NHƯ TRƯỚC ĐI, EM QUEN RỒI. ĐỪNG QUAN TÂM ĐỨA NGANG NGƯỢC NÀY NỮA!! BỊ ĐÁNH BỊ CHỬI EM CHỊU ĐƯỢC, EM DA DÀY THỊT CHẮC KHÔNG SỢ BỊ PHẠT~
Không để nó kịp nói thêm, anh nhảy luôn vào cắt lời Hee Mang. Nổi giận vì thói hành xử như trẻ con của nó.
- EM ÍCH KỶ VẬY MÀ ĐƯỢC HẢ?! EM CÓ NGHĨ CHO ANH KHÔNG? CÓ BIẾT ANH KHÓ CHỊU THẾ NÀO MỖI LÚC~
- EM KHÔNG CẦN BIẾT ANH KHÓ CHỊU THẾ NÀO! NHƯNG THẬT SỰ EM KHÔNG THỂ CHỊU NỔI KHI THẤY NGƯỜI TA HÀNH HẠ ANH!!! EM ĐAU LÒNG LẮM!
Cậu ôm ghì anh, uất ức dùng hết sức siết chặt tấm lưng rộng bằng vòng tay của mình. Taehyung cũng không biết nên khuyên thế nào, đành để cậu khóc thoải mái. Sau mấy chục phút nước mắt ngắn dài thì Hee Mang kiệt sức, nó ngã vào lòng Đại tá, tiếp tục sụt sịt. Anh vuốt ve an ủi, cưng chiều rải những nụ hôn phớt trên gò má người thương, lau đi giọt nước mắt đang lăn xuống.
- Đừng bỏ cuộc, em nhé! Mặc kệ ông ta, anh và em chỉ cần làm tốt việc của mình thôi.
Anh ra sức động viên, nhưng nó khi nghe thấy mình phải nhịn tên cấp trên trái tánh trái nết, thì dù mệt thế nào vẫn ngẩng dậy, khịt mũi lắc đầu.
- Thề với anh! Nhìn thấy ông ta đứng đó phô trương, tự đề cao bản thân đã muốn đấm ổng rồi. Còn vênh váo khinh thường anh nữa! Anh thích thì nhịn đi. Em không tốt bụng như anh!
Nhìn nó cứng đầu, tự làm khổ mình thế này anh bất lực lắm nhưng đành bỏ qua. Bướng bỉnh như vầy cần phải dạy từ từ, không thể một sớm một chiều là được. Taehyung tự nhủ bản thân cần kiên nhẫn thêm. Anh tiếp tục bắt qua chuyện khác, mong có thể làm nó vui.
- Có mỗi em đề cao anh thôi. Mọi người có ai nói gì đâu!
- Em bị điên!
Nó cộc tính gắt lên thì nhận ngay cú cốc đầu của anh.
BẠN ĐANG ĐỌC
(HOÀN) Tôi yêu anh đấy! Thế có vi phạm quân quy không? [VHope]
Fanfiction[HE] Muốn bắt một chú sóc? Khó đấy!