XLIII

285 60 29
                                    

- CÂM MIỆNG! ĐẾN LƯỢT ÔNG LÀM ANH HÙNG ĐÚNG KHÔNG?

Nhìn lão thư ký bị quát rúm ró cả người. Hee Mang không nhịn được, định mở miệng nói gì thì bị Taehyung nắm tay, ra hiệu ngăn lại.

Duras tự tiện nhặt giấy nghỉ phép của cậu nhóc lên săm soi một lúc mới ngó lại Thượng sĩ đang đứng trước bàn, gã giở giọng nhỏ mọn.

- Chà chà! Làm hư hao tài sản quân sự mà cũng được cái danh xuất sắc à? Xem nào, một chiếc trực thăng cả triệu đô đấy. Ồ, nhớ không lầm thì chẳng phải vì cậu mà số tàu chở dầu cũng bị cuỗm đi mất sao? Với từng ấy tiền bạc bị thất thoát thì cậu có xứng đáng không?

- So với mạng của vài chục thủy thủ mọi người cứu được khỏi tay cướp biển thì xứng đáng rồi, Chuẩn Đô đốc!

Chất giọng ráo hoảnh vang lên, quen thuộc đến mức không cần nhìn vẫn biết là Đại tá Kim đã nói câu vừa rồi. Gã trừng mắt, cợt nhã.

- À tôi quên, có tên quản giáo chả ra gì chống lưng mà. Hừm, sao nào? Không phải muốn nghỉ lễ hả? Tôi ngồi đây rồi không xin xỏ gì à?

Gã tỏ thái độ như thể Hee Mang đang hạ mình chầu chực để có được ngày nghỉ, chứ không phải do nó tự cố gắng. Giận run người nhưng nó thật sự muốn đi chơi với Taehyung. Từ lúc nhập ngũ đến giờ Thượng sĩ chưa từng rời căn cứ. Không đi chơi, không nghỉ phép, không về nhà và không gặp bất kì ai trong gia đình. Jung Hee Mang suốt 9 năm trời dù khoe khoang có người anh là Thị trưởng cùng vài người trong họ hàng làm ông lớn chức to, song quanh đi quẩn lại mọi người vẫn chỉ thấy có một mình nó tự tìm niềm vui.

- T~tôi ... không muốn ... nghỉ nữa.

Taehyung bất ngờ trờ lên kéo tay nó, nghiêm khắc.

- Có phải cậu cãi luôn cả người quản giáo mình không! Cậu sai à? Người ta mới khích có một chút đã tự ái bỏ luôn quyền lợi của mình rồi.

Duras thấy anh với nó bất đồng ý kiến thì ra chiều thích thú lắm. Phè phởn ngã ra ghế, gã gác chân xem kịch vui. Lâu lâu thấy nhàm chán thì ác ý lên tiếng đổ dầu vô lửa đôi chút như trò tiêu khiển.

- Tính ra thì đứa nhỏ còn biết tự trọng là gì. Sao? Còn muốn xin không?

Đại tá chẳng thèm để ý gã nói gì. Chỉ chăm chăm công tác tư tưởng với Hee Mang. Hôm nay anh nhất định phải lấy lại công bằng cho nó.

- Một quân nhân phục vụ tại ngũ trên 5 năm sẽ được nghỉ từ 10 đến 12 ngày mỗi năm. Nếu là quân nhân xuất sắc thì số ngày nghỉ có thể lên đến 20. Tính từ năm 14 tuổi đến nay thì cậu đã công tác được 9 năm, số ngày nghỉ có lẽ đã hơn 100 rồi. Dù cậu có thật sự phạm tội gì đó mà Chuẩn Đô đốc nói đi, thì với bấy nhiêu cống hiến, chẳng lẽ không đủ để cho cậu một ngày nghỉ lễ đàng hoàng?

- Nhưng tôi~

- Không nhưng nhị gì cả! Có biết trong lúc người ta đi công viên, hội chợ ăn thịt uống rượu thì cậu phải ở căn cứ ăn đồ hộp uống nước lọc không? Ừ, cho là cậu chính trực đi. Nhưng những gì cậu làm không phải chính trực mà là ngốc nghếch, khờ dại. Cậu bán mạng cho chính phủ để bị đối đãi thế này à?!

(HOÀN) Tôi yêu anh đấy! Thế có vi phạm quân quy không? [VHope]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ