XXXIX

349 62 28
                                    

- Ô, nói vậy thì em nên cảm thấy vinh hạnh nhỉ. Tránh ra cho người ta đi ăn!

Hee Mang vùng vằng ôm thau táo ra ngoài, ngồi vào bàn ăn nốt chỗ mì còn lại. Xong xuôi, nó thu gom muỗng nĩa bỏ vào bồn. Không có dung dịch rửa chén cũng chẳng có bùi nhùi, cậu cầm luôn bánh xà bông xoa đều vào hai tay rồi nhặt từng cái lên, dùng sức kì mạnh. Taehyung ngó nó trong lúc đang dọn bếp và mấy thứ nguyên liệu. Thấy Hee Mang dùng tay không cọ rửa, anh lắc đầu bỏ qua mọi việc, bật dậy xộc vào phòng tắm chụp tay nó nhúng qua vòi nước xả sạch xà bông rồi kéo ra ngoài.

- Sao vậy? Em chưa rửa mà.

Anh bảo để mình rửa chén cho, còn nó hãy phụ dọn thùng đồ hộp và các túi rau củ. Nói là dọn nhưng Taehyung đã làm hết rồi, cậu nhóc chỉ cần đặt túi này thùng kia sao cho gọn là xong. Định mò qua cái bếp lại phát hiện bếp cũng được gỡ ra lau sạch, khóa luôn bình ga. Hee Mang rảnh rỗi chẳng còn gì để làm, nó nhìn quanh một lúc mới gọi lớn.

- Taehyung, anh bảo em làm gì thế?

- À, để tất cả lên bàn ăn dùm anh. Bếp thì đẩy sát vào góc là được. Chất hết mấy lon đồ hộp lên kệ nữa nhé, anh cảm ơn.

- Nhưng anh làm hết rồi mà! Rửa tay đi ra làm việc đi, em rửa cho.

Taehyung nói nó vừa hết bệnh, vẫn đang trên đà bình phục nên nhất định không được dồn sức. Hee Mang bướng bỉnh bươn vào giành chỗ thì bị hích vào vai lùi ra khỏi con ngạch, anh đưa chân đóng luôn cửa nhà tắm để nó không lộn xộn nữa. Bình thường hay tự thân vận động, nay lại bị bắt khóa tay chân ngồi im khiến cậu thật sự không quen.

Đứng trong này, anh hóng ra bên ngoài nghe xem Hee Mang làm gì nhưng chẳng có tiếng động gì. Biết thế nào nó cũng chán nên lên tiếng gợi ý.

- Em nên đi dạo hay xem ti-vi cho tiêu bớt đồ ăn, chút còn ngủ nữa. Mai anh có lớp đấy.

- Ơ kìa, thế thì anh mới là người cần xem ti-vi chứ đâu phải em! ... Mở cửa ra. Ngày mai em rảnh, vừa xuất viện nên chả ai cho em làm gì đâu! ... Mở cửa!!

Và cửa mở ra thật. Nhìn vào mấy đồ dùng trong cặp lồng của nó cái nào cái nấy sáng loáng, sạch sẽ được úp nghiêng trên kệ chờ ráo nước. Hee Mang sụp mắt, vỗ bốp vào bắp tay anh.

- A ĐAU!

- Anh cũng biết đau? Nói để em làm không nghe! ... Em đánh đau lắm à?

Nó chép miệng xoa xoa chỗ bị đánh đỏ au thì Taehyung bất ngờ vòng tay qua người ôm nó, hôn chóc vào mũi.

- Hết đau rồi.

Thượng sĩ cười khổ, vả bem bép lên lưng anh, không biết làm gì hơn ngoài việc lại mắng.

- Đại tá anh rốt cuộc là trẻ con hay người lớn thế? Ai mà lớn phổng như vầy rồi còn chơi trò "Nụ hôn Chữa lành"... ĐỪNG CÓ NHÌN EM NHƯ THẾ! Tin em chọt cho nhắm luôn không?

- Nhắm luôn rồi lấy ai nhìn người yêu của anh? Sao em ác thế?

- Sao anh nhây thế! Cứ nói mấy chuyện yêu đương ... làm em sởn hết da gà.

Miệng nó cằn nhằn vậy thôi nhưng cứ nhắc đến "chuyện yêu đương" mà nó nói thì y như rằng mặt ửng tai đỏ. Cả trái tim cũng đập nhanh hơn. Ôm người thương trong lòng, Taehyung cảm nhận rõ nhịp tim mạnh mẽ của nó đánh bùm bụp liên tục. Biết nó ngượng, anh tiếp tục hỏi sâu hơn.

(HOÀN) Tôi yêu anh đấy! Thế có vi phạm quân quy không? [VHope]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ