LXXI

254 40 52
                                    

- Mình ... đã ngủ từ lúc nào???

Hee Mang thẫn thờ. Tấm mền trong tay bị nó vò nát, quay ngoắt sang cửa sổ ngó mặt trời đã lên cao. Cậu bê đầu óc, liên tục nghĩ về nguyên do mình lơ là đêm qua. Oán hờn bản thân nhiều đến mức run rẩy, nó kệ luôn quả đầu nhức bưng bưng như sắp nổ tung. Cùng quẫn, Hee Mang quơ quào quanh giường, lật mền lật nệm, điên cuồng tìm kiếm. Phải gần chục phút sau, nó kiệt sức mới lại ngồi phịch bên giường, kéo tấm mền nhàu vào lòng rồi gục mặt lên đó, thút thít thật lâu.

Đã quá 9 giờ sáng vẫn chưa thấy đứa nhóc Hee Mang xuống nhà ăn hay đến sân tập. Vài quân nhân sốt ruột, chạy về gõ cửa phòng gọi nó mãi cũng không hồi âm. Phát hiện phòng cũ của nó cửa khép hờ, họ bước qua xem thì bên trong như bãi chiến trường. Không chỉ vì bụi bặm mà còn là giấy tờ vứt bừa bãi đầy sàn như bão vừa quét qua vậy. Họ quay lại vặn bừa tay nắm thì cửa không khóa, tất cả ùa vào lại bắt gặp cảnh tượng đau lòng.

Cậu nhóc đứng chôn chân giữa phòng với rất nhiều sổ, sách nhàu rách trải dài từ bên kệ qua đến bàn, rồi nằm lộn xộn trên giường và sau cùng là ngổn ngang dưới đất. Dường như nó đang nỗ lực tìm gì đó? Trưng ra gương mặt trắng nhách không có sức sống, Hee Mang chớp đôi mắt đỏ ngầu nhìn vào mọi người. Tay cầm khung hình trống rỗng, lạc giọng.

- Tôi mất tất cả rồi ...

Dứt câu, chiếc khung trên tay nó rơi xuống vỡ tan tành. Có lẽ đây chính là tiếng lòng của cậu lúc này. Mọi người không biết nên miêu tả thế nào, nhưng trông nó mắt trừng trừng đỏ ngầu và miệng mở hờ chẳng khác gì điên dại.

Họ lặng đi, chỉ đưa mắt quan sát nó, muốn nhúc nhích cũng không dám. Hee Mang lơ ngơ muốn ra khỏi phòng, chân vừa định đạp lên đống miểng thì bị các Sĩ quan chụp lại. Tuy nhiên, nó không vùng vẫy như thông thường, chắc là quá mệt để dùng thêm sức. Cứ thế, cậu nhóc vật vờ trong tay đồng đội suốt buổi cho đến khi mọi người mang nó qua bệnh viện dã chiến.

Vì không tiện để mắt đến Thiếu uý, họ sợ sau khi bỏ đi, đứa nhóc này lại gàn dở mà làm gì đó tự tổn hại bản thân. Gửi Hee Mang bên đó vài hôm để ổn định tinh thần nhưng có vẻ không khả quan. Cả tuần lễ nó vẫn rầu rĩ như thế, các quân nhân ra vào thăm nuôi cũng bó tay. Lúc này họ rất mong Trung úy Sam sớm về căn cứ. Chỉ Andrew và ông ấy mới đủ khả năng cạy miệng thằng nhỏ này.

Ngày 20 tháng 8, đã hơn 2 tuần Thiếu úy Jung vào viện. Nó ốm đi thấy rõ, cân lên chỉ còn vỏn vẹn 51 kí lô. Mọi người lo lắng tột độ, sợ tình trạng này kéo dài nữa thì một ngày không xa, Hee Mang sẽ thật sự hóa điên. Bây giờ không có bất kì thông tin nào về người thân hay gia đình của nó, mọi người chẳng còn cách nào khác ngoài cố tìm và liên lạc với Thị trưởng Memphis.

Memphis ở Hà Lan có hằng hà sa số việc lớn nhỏ phải làm, nhưng khi nghe tin đứa em họ duy nhất bị suy sụp tinh thần đến mức mất dần nhận thức thì ông liền thu xếp chuyên cơ bay qua thăm nó. Các quân nhân nói rõ mọi chuyện cho Thị trưởng, còn kể luôn việc Đại tá lấy đi tất cả hình ảnh của anh để Hee Mang không thể nhớ về mình ...

- Hee Mang? Jung Hee Mang? Em nhận ra anh chứ?

Nó mệt mỏi ngó lên, mi mắt nặng trĩu chầm chậm mở. Nhìn thấy anh họ cũng chẳng có phản ứng tích cực. Tất cả những gì nó làm chỉ là ngồi đó nhưng ánh mắt mông lung đánh sang hướng khác. Memphis không hiểu, ông ta đưa tay tới lui song đôi con ngươi vô hồn vẫn giữ nguyên.

(HOÀN) Tôi yêu anh đấy! Thế có vi phạm quân quy không? [VHope]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ