- Rồi rồi, chờ anh chút nhé! Nhanh lắm.
Taehyung vừa quay đi thì cậu nhóc đã rất nhanh buồn chán. Nó đi vòng quanh mấy cây cột bằng đá, được một chút lại ngó lên một lúc, ngóng bóng dáng người yêu. Chính vì không thể yên một chỗ nên mọi người ở đây mới lầm nó như đứa trẻ con. Thêm bộ đồ Hee Mang mặc hôm nay là áo thun cộc tay và quần bò ngắn, dưới chân là giày thể thao nữa nên nhìn nhầm nó thành con nít cũng không quá đáng lắm.
Cậu cũng nhận ra là có người dòm mình, thay vì tỏ ra tự nhiên thì nó lại cuống lên, liên tục ngó quanh tìm Taehyung. Bất ngờ, một cô gái cùng chồng đi tới bắt chuyện. Dù cô chỉ dịu dàng hỏi nhưng Hee Mang vẫn rất sợ. Nó ấp úng rồi lại dáo dác nhìn tới lui tìm "cứu trợ".
- Mangie! Chuyện gì vậy?
Cậu nhóc tìm được chỗ dựa rồi! Nó chạy ù qua ôm Taehyung và hai vợ chồng nọ vỡ lẽ ra đây là người nhà của nó. Cô vợ hẳn là bức xúc nhất khi liên tục chỉ vào Hee Mang rồi nhắc nhở anh rằng không được để "em trai" ở một mình. Còn nêu ra hàng loạt tác hại nữa, cô ắt là một người rất thương trẻ con.
- Lần sau đừng để em cậu đứng một mình chốn đông người thế này! Sẽ như thế nào nếu cậu bé bị người lạ dắt đi hoặc vô ý làm bản thân bị thương? Cậu phải dắt em mình theo! Không thể để đi lung tung khi còn quá nhỏ thế này. Dù là 15 hay 16 tuổi gì thì cũng chưa đủ kinh nghiệm để xử lý đâu. Cậu chắc cũng trên 20 rồi, hãy có trách nhiệm với em trai một chút! Lỡ có chuyện gì, sau này cậu sẽ hối hận không kịp đâu ...
Nghe người thương vì hiểu nhầm mà bị cằn nhằn nãy giờ, cậu nhóc Thượng sĩ ngượng miệng định lên tiếng mấy lần đều bị anh Đại tá chặn lại. Taehyung hiểu chuyện, không muốn nó nói ra vì ngại lời ra tiếng vào, khiến cậu không vui. Cuối cùng quyết định chịu trận, khổ sở liên tục dạ vâng.
- Nhớ chú ý hơn nhé! Chúng tôi phải đi đây ... Thiệt tình! Bọn nhỏ bây giờ chăm trẻ con kiểu gì ấy.
- Dạ dạ, em cảm ơn ạ. Anh chị đi thong thả.
Xong chuyện, Taehyung vờ nói qua việc khác, cưng chiều dắt nó đi mua nước và chút đồ ăn vặt. Đúng là sơ suất quá! Biết Hee Mang ít tiếp xúc, ngại người lạ nhưng lại để nó ở đó quá lâu và không căn dặn gì khác ngoài một câu "chờ anh". Nó trước đã quen có đồng đội, sau có anh nhưng ban nãy lại chẳng có ai bên cạnh cả. Anh thật tắc trách mà!
Hai người nọ rời đi đã lâu nhưng cậu nhóc vẫn chưa chịu lên tiếng. Anh để ý nó cứ đăm chiêu suy nghĩ vài giây rồi ngóc lên, môi hé ra định bắt chuyện lại thôi. Vậy là Taehyung tiếp tục đứng ra "giải vây".
- Vẫn còn giận anh hả? Xin lỗi vì đã~
- Em xin lỗi! Vô dụng quá, tự mình nói chuyện thôi cũng không được. Em thật sự không cố ý đẩy anh vào thế kẹt đâu! ... Em thề! Em đã cố gắng lên tiếng nhưng ... nhưng ...
Mặc kệ chốn đông người, anh cúi đầu hôn vào môi nó. Vì Hee Mang, anh dù có bị hiểu lầm hay mắng chửi hoặc tệ hơn là đánh đập, thì cũng vẫn đáng để cam chịu.
- Suỵt! Anh biết là rất khó. Không sao, tập từ từ thôi. "Chứng sợ xã hội" này không thể một sớm một chiều mà khỏi ngay. Phải kiên trì một thời gian mới có tiến triển.
BẠN ĐANG ĐỌC
(HOÀN) Tôi yêu anh đấy! Thế có vi phạm quân quy không? [VHope]
Fanfiction[HE] Muốn bắt một chú sóc? Khó đấy!