- Được. Chuẩn bị thang dây cho tôi!
Tàu tuần duyên chọn vị trí thả neo, phát tín hiệu cho đám cướp biển tấp sát vào mạn. Đứng bên đây, Thiếu úy thương thảo một lúc lâu để thuyết phục bọn cướp thả các thuyền viên của tàu cá trước. Dần lân mãi, sau cùng tên thuyền trưởng mới chấp nhận thả 7 giữ 1, ít nhất cũng phải chừa lại một con tin. Hee Mang chắc nịch với tên thuyền trưởng rằng ngay khi cả 7 người lên thuyền an toàn, cậu sẽ tự trói mình rồi bước qua và hắn phải thả nốt người cuối cùng. Sau đó muốn lái đi đâu thì đi.
- Được thôi. Tin cưng một lần!
Không thất hứa, nó khi thấy 7 mạng 1 xác ở đây đầy đủ liền bảo đứa Binh bét mang dây thừng đến trói mình lại, trước sự chứng kiến của bọn chúng cùng thủy thủ đoàn. Vài người lo lắng, vờ bước tới phụ thít chặt dây, lầm bầm.
- Suỵt, suỵt ... cậu bị điên à! Như này khác nào tự sát?
- Cứ làm theo những gì tôi bảo. Có khi bọn này sẽ đưa tôi đến chỗ của chúng, nếu kiên nhẫn chúng ta sẽ hốt được trọn ổ. Nhưng phòng hờ xui xẻo, tôi đã lên kế hoạch riêng, dù tính toán sai thì vẫn sẽ thoát được. Đừng lo.
Họ chưa bao giờ thấy cậu nhóc bình tĩnh như này. Muốn can ngăn cũng không biết làm thế nào. Mọi người kéo dây, thả Hee Mang xuống thượng tầng tàu cướp biển, còn con tin cũng được móc vào ròng rọc rồi kéo về tàu tuần duyên. Trao đổi xong xuôi, đám cướp liền khoái trá dí súng vào đầu Thiếu úy, đe dọa các cảnh sát biển cho đến khi tàu của chúng khuất dạng.
Một gã cao lớn bước tới túm gáy áo của Hee Mang, nhấc lên trêu ghẹo.
- Ôi thì ra hôm nay "bội thu" thật à! Nhìn xem, bắt chú sóc con này cũng dễ quá chứ.
Tên thuyền trưởng nãy giờ đứng trên buồng hoa tiêu khệnh khạng bước xuống. Hắn chỉ vào mấy tên thô lỗ vây quanh cậu Sĩ quan bị buột vào cột buồm, hất tay. Tất cả liền dạt ra, nhường đường.
Chân hắn nhấc lên hơi quá mắt cá đã phải dậm xuống. Khập khiểng hệt trẻ con tập đi, trông không tự nhiên lắm. Hắn dừng lại trước cậu nhóc, đưa tay gỡ mũ lưỡi trai của nó, kéo chiếc cằm nhỏ hướng về mình.
- Cưng có thật là đứa gian trá vì lợi lộc cá nhân bán đứng đồng đội không?
Bị hỏi bất ngờ, Hee Mang chưa hiểu chuyện cứ nhăn nhó liên tục, chẳng đoán ra nổi chuyện tên này đề cập đến.
- Hống hách số một cũng là cưng. Vậy nhóc con ... cậu có phải cậy quen biết thằng cấp trên chống lưng nên bày trò dơ bẩn hại chết đồng đội không!
- Ông nói gì vậy? Không thích thì kéo lại đánh một trận cho chừa, chứ tôi chẳng cần làm mấy trò tiểu nhân đó.
Tên thuyền trưởng như nhận ra điều gì. Đuôi mắt hắn chùng xuống, nhăn nheo dạn dày sương gió. Cứ nhìn qua đảo lại trên gương mặt cậu nhóc.
Hee Mang bị nhìn đến trán đầy mồ hôi, tay trói sau lưng cũng lạnh toát. Không lường trước được trường hợp này, vì nghĩ sau khi thoát khỏi tầm nhìn của phía cảnh sát, nó sẽ bị đám hung tợn kia vật ngửa ra sàn và chịu đủ mọi sự tra tấn nhưng không phải. Ngay cả tên bặm trợn kia trước đó vài chục phút còn mạnh miệng đe dọa nó trong ra-đi-ô, bây giờ lại giở giọng lịch sự hỏi cung.
BẠN ĐANG ĐỌC
(HOÀN) Tôi yêu anh đấy! Thế có vi phạm quân quy không? [VHope]
Fanfiction[HE] Muốn bắt một chú sóc? Khó đấy!